Tại sao? Nếu cô chưa chết thì tại sao lại không liên lạc với anh, tại sao lại trốn tránh anh? Nếu như cô lựa chọn trốn tránh thì sao bây giờ lại ra mặt? Những câu hỏi ấy đang nảy lên trong lòng Đan Kình Hạo, anh muốn hỏi nhưng lại không thốt ra thành lời. Anh nhớ anh đã từng tự tay đẩy cô xuống cầu thang, giết chết đứa con của bọn họ, hại cô ấy mất đi hai người thân của mình, anh lấy gì để chất vấn cô đây?
Dường như không khí đã ngừng chuyển động trong căn phòng yên tĩnh, những người còn lại đều không dám thở mạnh, bọn họ chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc tỏ thái độ như vậy bao giờ, cứ nhắm mắt lờ đi là được, lỡ mà một hôm nào đó anh ấy không vui muốn giết người diệt khẩu, thì bọn họ sẽ chết oan uổng lắm.
Thấy Đan Kình Hạo đến gần mình, Nguyễn Đào Yêu cũng không phản ứng chút nào, cô ngồi nghiêm chỉnh, nụ cười mỉm trên gương mặt vẫn không biến mất, trông đến là chướng mắt. Đúng vậy, Đan Kình Hạo thấy nụ cười ấy chướng mắt vô cùng. Nguyễn Đào Yêu của anh sẽ không biết cười một cách giả dối như thế này đâu. Là ai đã dạy cô ấy kia chứ?
“Nguyễn Đào Yêu.” Anh ôm ghì người con gái trước mặt mình, độ ấm trên cơ thể của cô nói cho anh biết rằng bóng hình trước mặt anh không phải là ảo giác, cô ấy là người thật! Đột nhiên cổ họng của anh cảm thấy chua xót: “Em có biết anh nhớ em đến mức nào hay không.”
Suýt nữa những người có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-trang-gap-soi-xam/1301784/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.