"Ba, mẹ, sao hai người lại muốn ngủ ở nơi này vậy, lạnh lắm... chúng ta về nhà đi có được hay không." Nguyễn Đào Yêu lúng ta lúng túng mở miệng lẩm bẩm.
"Nguyễn Đào Yêu, bọn họ đã chết rồi." Cuống họng của Đan Kình Hạo chua xót, trái tim đột nhiên đau đớn, anh biết là chuyện này không thể giấu được nữa, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy.
"Anh nói bậy!" Nguyễn Đào Yêu giống như là một bé con trừng mắt nhìn Đan Kình Hạo: "Bọn họ sẽ không bỏ rơi tôi một mình đâu! Bọn họ sẽ không chết đâu."
"Nguyễn Đào Yêu." Đan Kình Hạo nghẹn ngào, lại không nghĩ ra nói được cái gì nữa, anh còn có thể nói cái gì nữa đây chứ, kẻ cầm đầu chính là anh mà.
Nguyễn Đào Yêu từ từ ghé thân thể của mình lên trên người của bọn họ, hơi lạnh xuyên qua cơ thể dần dần xâm nhập vào lỗ chân lông, cô chỉ cảm thấy giống như là một mình mình đang ở trong hầm băng, lạnh đến thấu xương.
"Đan Kình Hạo, có phải lúc đầu ba mẹ muốn đến đây thăm tôi có đúng không?" Giọng nói của Nguyễn Đào Yêu nhẹ nhàng, chậm rãi hỏi.
Đan Kình Hạo khó chịu ngẩng đầu lên đáp: "Đúng vậy."
"Thế nhưng mà bọn họ lại chết ở trên đường." Ánh mắt của Nguyễn Đào Yêu rỗng tuếch, tay đang che trên lồng ngực của Nguyễn Trung Kiên, bỗng nhiên trong chốc lát tiếng kêu thê lương liền vang vọng cả tầng lầu này.
"Đan Kình Hạo, tại sao người chết đó không phải là anh hả? Tại sao không phải là anh hả?" Nguyễn Đào Yêu hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-trang-gap-soi-xam/1301775/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.