"Đan Kình Hạo, đừng có nói chuyện với em nữa, em rất mệt mỏi." Tâm trạng của Nguyễn Đào Yêu sa sút, tránh đi ánh mắt sốt ruột của Đan Kình Hạo, đi thẳng vào trong phòng của mình.
"Nè Nguyễn Đào Yêu!" Đan Kình Hạo nào có chịu bị lạnh nhạt, lập tức kéo tay của Nguyễn Đào Yêu qua: "Trả lời vấn đề của anh đi."
"Em đã nói rồi, em rất mệt mỏi." Nguyễn Đào Yêu bực bội hất tay ra, quát lớn. Thật sự quá đủ rồi, đi đâu, gặp ai, cô cũng đều phải báo cáo cho anh một tiếng, cô là người chứ không phải là thú cưng.
Đan Kình Hạo bị sự tức giận không hiểu thấu của Nguyễn Đào Yêu làm cho sửng người, bé thỏ trắng của anh hôm nay bị gì vậy?
"Nguyễn Đào Yêu!" Giọng nói của anh dịu dàng lại, ôm lấy cô từ phía sau lưng, lồng ngực rộng lớn dán sát vào sau lưng của Nguyễn Đào Yêu, hơi ấm truyền đến: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Em không muốn nói đâu." Nguyễn Đào Yêu dứt khoát từ chối.
Tay của Đan Kình Hạo cứng đờ: "Có chuyện gì mà không thể nói với anh?"
"Nếu như em nói thì anh sẽ giúp em sao?" Nguyễn Đào Yêu cúi đầu xuống, giọng nói mơ màng. Không thể nào đâu, Đan Kình Hạo và Lữ Kiêu tốt với nhau như vậy, sao có thể vì mình mà trở mặt với nhà họ Lữ được?
"Chỉ cần là chuyện mà em muốn anh làm, anh nhất định sẽ làm được." Cái mũi thân mật cọ vào da thịt ở cổ của Nguyễn Đào Yêu, nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn.
"Được, anh giúp em đạp đổ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-trang-gap-soi-xam/1301770/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.