Đan Kình Hạo nhắm mắt lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không hát."
"Hả? Vì sao?" Nguyễn Đào Yêu mở to mắt ra, tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc. Dương Liên nói, người nào dáng dấp đẹp đẽ ca hát nhất định sẽ rất êm tai, giống như Vương Lực Hoành vậy, Thượng Đế thiên vị cái đẹp, luôn luôn thích dệt hoa trên gấm.
Đan Kình Hạo không trả lời vấn đề của Nguyễn Đào Yêu mà chỉ ngồi ở một bên im miệng không nói. Lữ Kiêu đem microphone đưa cho anh ta, cười đến gian trá: "Đã tới rồi thì hát một bài góp vui nha."
"Lữ Kiêu, nếu anh muốn tôi bỏ mặc Nguyễn Đào Yêu đến phá hư chuyện tốt của anh và Dương Liên vậy thì tôi rất tình nguyện cống hiến sức lực, còn nếu như anh vẫn tiếp tục để cái thứ đáng chết kia ở trước mắt tôi." Rốt cục Đan Kình Hạo cũng mở mắt ra, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.
Lữ Kiêu từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, đưa tay thu hồi lại, vì nghe Đan Kình Hạo ca hát mà từ bỏ Dương Liên thì đó cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, anh ta cũng đã được chứng kiến Nguyễn Đào Yêu kia mơ hồ đến mức Đông Nam Tây Bắc cũng không phân rõ phương hướng nên tuyệt đối tin tưởng là anh ta có năng lực quấy nhiễu phá hỏng chuyện của mình.
"Kình Hạo, cô hát một bài đi, xem như nể mặt mũi của mẹ nuôi?" Lâm Nhạc Nhạc dùng cả địa vị của người bề trên nhưng là Đan Kình Hạo vẫn không thèm chịu nể mặt mũi: "Không hát."
Tần Ly liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-trang-gap-soi-xam/1301730/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.