“Cậu ba à, ở trong không thể dừng xe được đâu, dừng ở đây là được rồi.” Dương Liên tháo dây an toàn ra, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái tên chói mắt ở bên cạnh này: “Cảm ơn anh.”
Lữ Kiêu mỉm cười một cái cực kỳ mê người, rất có phong độ: “Phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi.”
Dương Liên cảm thấy ớn óc, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc mà nói lời tạm biệt: “Vậy chào tạm biệt cậu ba, hẹn gặp lại.” Thật ra trong lòng của cô ấy đang yên lặng cầu nguyện tuyệt đối đừng nên gặp lại, tốt nhất là vĩnh viễn không cần gặp lại.
Cho đến khi ánh mắt nhìn thấy chiếc xe thể thao đắt tiền của Lữ Kiêu rời khỏi tầm mắt của cô, lúc này Dương Liên mới thở dài một hơi xoay người muốn đi về nhà, kết quả lại đụng phải ánh mắt tràn ngập chờ mong của Nguyễn Đào Yêu.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ, tớ với anh ta không có khả năng đâu.” Dương Liên khoát khoát tay với cô ngăn chặn câu hỏi của Nguyễn Đào Yêu, tâm tư kia quá dễ đoán, chỉ cần liếc mắt một vòng là cô ấy liền biết cô muốn nói gì.
Đan Kình Hạo kéo cánh tay của Dương Liên lộ ra vẻ thắc mắc: “Tại sao vậy? Cậu không biết là có bao nhiêu cô gái đang chờ để được ngồi lên xe của Lữ Kiêu đâu, mà chuyện này cũng rất rõ ràng là anh ấy muốn theo đuổi cậu mà?”
Dương Liên trừng trắng mắt nhìn Nguyễn Đào Yêu, ánh mắt sát khí tràn trề: “Không bao gồm tớ có được hay không hả? Nguyễn Đào Yêu, ở phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-trang-gap-soi-xam/1301703/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.