Bởi vì chuyện này mà ngay cả lúc ăn cơm Tống Kiểu Kiểu đều có chút ủ rũ, Vương Tuệ Lâm nhìn thấy, không nhịn được hỏi cô: "Làm sao thế? Có chuyện gì không vui à?"
Tống Khánh Quốc tuy không lên tiếng nhưng cũng cùng nhìn qua cô.
Tống Kiểu Kiểu bị hai người bọn họ nhìn đến có chút ngây ngẩn, lắc đầu: "Không có chuyện gì."
"Không có chuyện gì mà ăn cơm còn cúi gằm mặt?" Tống Khánh Quốc nói.
Tống Kiểu Kiểu cắn môi dưới: "Con... có sao?"
Vương Tuệ Lâm gật đầu với cô: "Uhm, có."
Tống Kiểu Kiểu có chút rầu rĩ nhưng lại không muốn bướng bỉnh, thế nên cô lùa đại hai miếng cơm rồi để chén cơm xuống: "Ba mẹ, con ăn no rồi, con đi làm bài tập đây, hai người cứ từ từ ăn đi."
Sau khi nói xong Tống Kiểu Kiểu liền đứng lên đi về phía phòng mình.
Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc đều nhìn theo bóng lưng Tống Kiểu Kiểu, gầy gầy bé bé, nhìn ra được sự buồn bã không vui, mãi đến sau khi cô vào cửa, hai người lúc này mới nhìn nhau.
"Nha đầu đó bị gì thế nhỉ?"
Vương Tuệ Lâm lắc đầu: "Không biết nữa, từ sau khi về đã lạ lạ rồi, vừa nãy ông cũng thấy đó, hỏi nó cũng chẳng nói."
Tống Khánh Quốc thở dài: "Nha đầu này..."
Sau khi về phòng Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn thời gian, bây giờ đã tám giờ. Bình thường vào giờ này cậu ấy đã bắt đầu gọi video cho cô để hướng dẫn cô làm bài tập, nhưng thời gian từng giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tinh-trong-gio/3243403/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.