Kết thúc ván đó, Tào Tháo chết 21 lần.
Ngày 1 tháng 2, đó là sinh nhật của cô.
Cuối cùng lúc thành công đẩy ngã tháp, Tào Tháo chảy nước mắt lên tiếng.
[All] Cậu xong rồi đấy! (Tào Tháo): Người anh em!! Đừng đuổi theo nữa! Đừng giết tôi nữa! Giết cho ngốc luôn rồi!!
Cả đêm đó, chỉ cần nghĩ đến cảnh này, Nhiễm Dao đều không nhịn được cười.
Nghiêm Thanh nghi ngờ nhìn cô: “Cậu cứ cười gì thế? Yêu rồi à?”
“Không có…” Cô đáp, “Thì...vui mà.”
Chơi game với anh rất vui.
Mấy hôm sau, hình như chuyên ngành của bọn họ có việc, mấy ngày liên tiếp không thấy bóng dáng anh đâu, tối chủ nhật mới gặp lại.
Chơi với anh hiển nhiên còn có Chương Siêu và lão Tam.
Nhiều ngày không gặp, Chương Siêu vẫn nhiều lời như trước, lúc bọn cô vào phòng, ba người kia đã ở đó rồi, dường như đang nói chuyện gì đó, gì mà “Cuối cùng thì trận so tài không đánh lại chạy tới nick phụ…”
Cô nghe không hiểu lắm, cho là vấn đề về chuyên ngành nên không để ở trong lòng.
Trận đấu hôm nay vẫn diễn ra ổn định như cũ, lúc lên cô cầm lấy năm cái đầu ở phía đối phương, cô tiếp tục làm đồ trang trí của boss, cưỡi trên đầu anh làm lá chắn.
Thấy anh đánh quái, cô cũng mở kỹ năng đánh với anh.
Đánh hết con này đến con khác anh cũng không nói gì.
Chính là Chương Siêu phát hiện ra điều không ổn đầu tiên: “Dm, em Dao, sao dưới chân em lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tinh-ngot-ngao/2430837/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.