Ngày hôm sau, Nhiễm Dao lại bị mẹ gọi ra ngoài ăn cơm, vẫn là với nhà chú Cố.
Chuyện còn chưa đâu vào đâu, hai nhà giống như thông gia, tuần nào cũng gặp nhau mấy lần, cô oán thầm.
Thấy Cố Tân Bạch, cô mới chợt bừng tỉnh, ngày hôm qua còn chưa trả lời tin nhắn của anh.
Về câu trả lời “làm bạn gái”, cô trì hoãn chưa đáp anh.
Chờ người lớn đi hết, ô ngồi ở cuối chiếc ghế tròn và nói nhỏ với anh: “Cố Tân Bạch.”
Ôm ấp suy nghĩ anh không nghe được thì thôi, nhưng ngay từ lần đầu tiên anh đã cảm nhận được, tháo một bên tai nghe ra, nghiêng đầu: “Gọi anh?”
“Ừm…”, cô nói, “Ngày hôm qua không phải… chưa trả lời tin nhắn của anh sao.”
Ánh mắt Nhiễm Dao hơi dao động, từ quai hàm đến vai anh.”
“Anh đã nói hai lần, câu trả lời cho câu hỏi đó, bây giờ anh có muốn nghe không.”
Cô nói vòng vo, nhưng anh không né tránh: “Bạn gái?”
Ngừng một chút, anh lại cười: “Nghĩ kỹ chưa?”
“..Vẫn chưa.”
Anh dường như hơi buồn cười, nhướng mày: “Thế em hỏi anh có muốn nghe không à?”
“…”
“Không vội.” Anh nói, “Em cứ từ từ suy nghĩ đi.”
Nhiễm Dao mím môi.
“Thế deadline là khi nào ạ?”
Cô là người mắc bệnh xoắn xuýt rất nặng, vốn muốn để anh đưa ra thời hạn, như vậy mình có thể chuẩn bị sớm, ai biết anh nghiêm túc suy nghĩ một lúc, và sau đó nói——
“Trước năm 4 đi, đừng để anh chờ lâu quá.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tinh-ngot-ngao/2430815/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.