(Hoàn chính văn)
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Dao vừa ăn sáng vừa vội vàng xách cặp đi ra cửa.
Mẹ Nhiễm đuổi theo sau hét lớn: “Đi đâu thế?”
“Con trở lại trường!”
“Để bố đưa con đi, đợi lát nữa ông ấy dậy ngay, vội thế làm gì, không ăn cơm trưa sao?”
Mẹ Nhiễm nói, “Thế thì tối về đi, không phải sáng mai mới có lớp sao?”
“Không kịp rồi–”
Nhiễm Dao bỏ lại câu này, trở tay đóng cửa.
Để lại mẹ Nhiễm bối rối đứng ở cửa.
Mới mấy giờ chứ, làm gì mà không kịp?
Trường học cách nhà rất xa, Nhiễm Dao gọi xe, trên đường đi kẹt xe, vất vả mãi tới cổng trường, cô đóng cửa xe tiếp tục chạy.
—— Thực ra, cô ấy cũng không hiểu mình đang chạy cái gì nữa.
Sau hàng cây ngô đồng thấp thoáng là sân bóng rổ của trường.
Có người vừa đến.
May mắn thay, vẫn chưa quá muộn.
Nhiễm Dao chạy bình bịch, túm lấy chàng trai vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, cô nhìn lên và gọi tên anh.
“Cố Tân Bạch.”
Anh hơi nheo mắt nhìn dưới ánh mặt trời, khung trò chuyện với cô vẫn còn hiện trên màn hình điện thoại, dừng lại ở câu cuối cùng anh trả lời tối hôm qua, hình như anh muốn gửi tin nhắn cho cô.
“Sao em lại ở đây?” Một lúc sau, anh cười nhẹ, “Không phải hôm nay không có lớp sao?”
“Em…đến tìm anh.”
Chàng trai dừng lại, sau đó cúi người xuống, giọng nói như nước va vào ngọc, lanh lảnh, trầm trầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-tinh-ngot-ngao/2430808/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.