"Phiền quá..."
Đèn bàn trên bàn học chiếu ra một khoảng ánh vàng ấm, Thẩm Dung nhăn nhó ngó đăm đăm bài thi bên trên, muốn vò thành cục ném vào thùng rác nhưng không dám.
Có quá nhiều chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ hè này, làm cậu quên béng vẫn còn bài tập, hai hôm nay nghe Chu Lộ Kỳ kêu gào sắp khai giảng mới chợt nhớ có mấy bài số học vẫn chưa làm.
Bút trong tay xoay tới xoay lui, nửa ngày trời cũng không viết được một chữ.
Ngôi trường cậu hiện đang học có tên Hoành Nhã, là trường cấp ba tư thục nổi tiếng, tỉ lệ lên lớp cực kỳ cao.
Hiển nhiên, đi đôi với giáo viên siêu giỏi là chế độ quản lý cực găng, chương trình học cũng khó hơn, tiến độ nhanh hơn trường cấp ba bình thường.
Bút trong tay Thẩm Dung xoay thêm một vòng, quệt một vệt đen lên mặt cũng không hay biết.
Cậu đang nghĩ, không biết thành tích của Thẩm Vân Liễm thế nào?
Lỡ đâu vào Hoành Nhã nhưng không theo kịp tiến độ đả kích anh trai công chúa của cậu thì phải làm sao đây.
Thành tích của Thẩm Dung không thể xem là tốt lắm, nhưng chí ít có thể xếp giữa ở Hoành Nhã, tự thấy phụ đạo cho Thẩm Vân Liễm một chút chắc cũng không thành vấn đề.
Cậu quyết định đi nắm tình hình trước, xem anh trai có trình độ nào, dù sao bây giờ vẫn còn cách ngày tựu trường một khoảng, ít nhất cũng phải giúp anh cậu theo kịp tiến độ cái đã.
Thẩm Dung nói là làm, nhanh nhẹn đậy nắp ném bút vào ống, thấy bài thi trắng tinh bị cậu mở rồi đóng lại cũng chẳng áy náy chút nào, thò tay vớ điện thoại gửi wechat cho Chu Lộ Kỳ xin đáp án bài tập.
"Xin lỗi mày nhá." Cậu chồng bài thi lên, thành công làm tờ giấy phát ra tiếng vang giòn giã: "Việc của anh tao quan trọng hơn."
Loại chuyện hỏi thành tích này không thể nói thẳng được, rất không lễ phép.
Thẩm Dung tự nhận là em trai tốt nhị thập tứ hiếu, không tính làm loại chuyện khiến người ta ghét này, vậy nên chỉ có thể nói bóng gió từ phương diện khác.
Xuống lầu lựa hai quả cam ép thành nước ép, rồi bỏ thêm vài viên đá theo thói quen của anh cậu, bưng tới trước cửa phòng anh trai, gõ cửa vào.
"Anh."
Cậu đặt cái ly ở bên tay Thẩm Vân Liễm, ngoan ngoãn.
"Anh đang làm đề ạ?"
Liếc nhìn vở bài tập Thẩm Vân Liễm để trên bàn vài lần, nét chữ trên đó rất ngay ngắn, đủ thấy anh cậu chắc không phải học kém.
Thẩm Dung hơi thả lỏng, "Khụ, à thì, anh à anh làm bài thấy sao?"
"Hửm?"
Thẩm Vân Liễm cau mày, sao gì? Làm bài còn thế nào được.
Thẩm Dung đổi cách hỏi: "Anh, chương trình học của anh giờ tới đâu rồi?"
Thẩm Vân Liễm nhìn cậu: "Học xong hết rồi."
Khai giảng lớp 12, tiến độ này có thể bắt kịp một vòng ôn tập, Thẩm Dung cũng yên tâm.
Nếu đã không chậm tiến độ, vậy chỉ cần xem anh cậu học thế nào thôi.
Còn đang do dự không biết phải nói thế nào, nhưng Thẩm Vân Liễm đã hơi mất kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người.
"Có chuyện thì nói, không ra ngoài."
Nếu bị anh cậu đuổi ra thì phải tìm thêm lý do khác để tới, thế nên Thẩm Dung lập tức đáp: "Có chuyện!"
Nghe vậy, Thẩm Vân Liễm cũng không hỏi, chỉ ngồi ở cạnh bàn thong thả nhìn động tác vê góc áo của Thẩm Dung.
Trước đó hắn đã phát hiện lúc Thẩm Dung căng thẳng sẽ như vậy, chẳng hạn như nhân lúc ba mẹ không chú ý uống hết ba chai nước ướp lạnh trong ngày, khi bị phát hiện còn vờ bình tĩnh như không có việc gì.
Qua giây lát, cuối cùng góc áo đáng thương kia cũng được giải thoát khỏi tay người này.
Thẩm Dung làm mặt nghiêm túc, ngoan ngoãn nhìn anh cậu.
"Em muốn hỏi anh mấy câu hỏi, em không biết làm."
Có lẽ do được người nhà nuông chiều từ bé đến lớn, nên cho dù Thẩm Dung nói mấy câu bình thường thế này cũng vô tình chứa chút nũng nịu, lúc đôi mắt kia nhìn người ta mang theo khẩn cần mềm mại.
Thẩm Vân Liễm cụp mắt, quay sang nhìn vở bài tập, nhưng lại gật đầu không nặng không nhẹ.
Biết anh cậu như vầy là đã đồng ý, Thẩm Dung lập tức dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng mình cầm bài thi trống trơn vừa rồi qua.
Mở ra để lên bàn, do dự chọn câu hỏi đơn giản. Không phải coi thường Thẩm Vân Liễm, cậu chỉ lo lỡ đâu anh cậu không biết làm vậy sẽ rất lúng túng.
Nhưng may thay, Thẩm Vân Liễm không khiến lo lắng này của cậu thành sự thật, nhìn thoáng qua câu hỏi liền viết ngay bên cạnh một công thức, tỏ ý Thẩm Dung thế vào tính.
"Anh, anh siêu quá!"
Thẩm Dung vừa tính vừa khen, đình tìm câu hỏi khó hơn chút thử xem.
Nhưng ai đó được khen lại nhìn Thẩm Dung khó hiểu, dạng câu hỏi này cũng làm không ra thì thành tích phải tệ đến mức nào?
Mấy ngày gần đây Thẩm Dung tận tình đối tốt với hắn, không phải Thẩm Vân Liễm không nhìn thấy. Nghĩ bụng dẫu sao Thẩm Dung cũng gọi hắn một tiếng anh trai, hắn không phải không thể giúp đỡ một tí.
Thẩm Dung hì hục làm đề bỗng cảm thấy có một ánh mắt dừng trên người mình, ngay sau đó nghe thấy giọng nói vẫn luôn lạnh nhạt của Thẩm Vân Liễm, "Thẩm Dung, sau này cậu cứ làm bài tập trong phòng tôi, câu không biết cũng có thể hỏi tôi, đến khi cậu làm xong hết mấy bài thi này."
??
Cây bút của Thẩm Dung dừng lại, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, hôm nay sao anh cậu đại phát từ bi thế?
Cậu hơi đau lòng, đáp án bài tập nóng hôi hổi Chu Lộ gửi qua cho cậu vẫn còn ở trong điện thoại chưa xem tí nào.
Nhưng khó khăn lắm mới có thể ở gần anh cậu như vậy, nói không chừng còn sẽ có cơ hội kéo gần quan hệ hơn, Thẩm Dung chỉ đành chọn khước từ đáp án.
Thẩm Dung mỉm cười: "Dạ được anh, cảm ơn anh."
Cậu sờ bài thi, hơi rầu rĩ.
Huhu, vẫn phải tự làm. Hơn nữa vì để biểu hiện tốt trước mặt anh cậu, còn phải làm thật nghiêm túc.
Thẩm Dung muốn khóc.
Thẩm Vân Liễm túy ý nhìn lướt qua, nhìn thấy em trai sắp rớt nước mắt, sửng sốt giây lát, bất đắc dĩ dùng đốt ngón tay gõ nhẹ bàn.
Thẩm Dung thế này là cảm động quá ư? Chỉ là dạy cậu ấy làm bài tập thôi mà, sao lại cảm động đến rớt nước mắt rồi.
Có lẽ Thẩm Dung thật sự rất xem trọng hắn, trong lòng Thẩm Vân Liễm đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ.
Hai người không ai nói chuyện nữa, yên lặng làm hai tiếng hơn, đến buổi tối dì Trương giục bọn họ mau đi ngủ mới kết thúc.
"Anh ngủ ngon."
Thẩm Dung thật sự rất buồn ngủ, làm đề số học quả đúng là đang hút dương khí con người, bây giờ cậu rất mệt, chỉ muốn nói ngủ ngon với anh cậu rồi nhanh chóng đi ngủ.
Nhưng Thẩm Vân Liễm chợt cản cậu, "Chờ chút."
Cậu nghe lời đứng cạnh cửa, thấy anh cậu đi tới gần cậu, sau đó vươn tay nắm cằm cậu.
Cùng là thiếu niên mười bảy tuổi như nhau, Thẩm Vân Liễm lại cao hơn Thẩm Dung kha khá, lúc này hơi cúi người, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.
Thẩm Dung không rõ sao anh cậu tự dưng lại thế, chỉ là nín thở theo bản năng, cảm nhận được bụng ngón tay hơi lạnh của Thẩm Vân Liễm chạm ở vị trí dưới má cậu, quệt hai cái với sức lực nhỏ.
Lần đầu tiên Thẩm Dung nhìn Thẩm Vân Liễm gần như vậy, anh cậu trông giống mẹ hơn, rất đẹp. Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng mím nhẹ, có làn da màu trắng lạnh và đôi mắt hình dạng rất đẹp, lông mi đen tuyền dài nhỏ rậm rạp. Người rất lạnh lùng, tướng mạo lại là hệ lập thể tiêu chuẩn.
Ánh mắt Thẩm Dung lấp lánh, bỗng cảm thấy mặt mình nóng một cách khó hiểu.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ gì, Thẩm Vân Liễm đã rút tay về, cả quá trình cũng chỉ mấy giây.
Hắn thản nhiên lên tiếng nhắc Thẩm Dung: "Trên mặt bị quẹt một đường."
"Dạ?"
Thẩm Dung về phòng soi gương, quả nhiên thấy vẫn còn một chút vết Thẩm Vân Liễm lau chưa sạch, không biết quệt lên lúc nào.
Đánh răng rửa mặt xong, vất vả thật lâu cũng coi như nằm được lên giường.
Rõ ràng cậu rất mệt mỏi, nhưng không ngủ được, hễ nhắm mắt là sẽ hiện lên gương mặt kề sát của Thẩm Vân Liễm mới rồi.
"Aaaa!"
Thẩm Dung vùi đầu trong chăn, nhỏ giọng la mấy câu, lăn qua lộn lại trên giường.
Anh cậu đẹp trai quá.
Thẩm Dung cảm thấy tâm trạng này của mình là bắt nguồn từ lòng sùng bái vô điều kiện của một cậu em.
Vừa nghĩ như vậy liền yên lòng thoải mái, dù sao đi nữa anh cậu vẫn rất đẹp trai.
Cân nhắc đến việc biểu hiện thật tốt trước mặt anh trai, Thẩm Dung cắn răng học liền mấy hôm, rốt cuộc cũng làm xong mấy bộ đề kia trước khai giảng.
Sau đó chọn vài tờ đáp áp Chu Lộ không tìm được gửi qua cho cậu ta.
Chưa gửi được mấy phút, điện thoại đã vang lên âm báo tin nhắn.
Chu Lộ Kỳ: [Ghê zậy, tìm đáp án đâu đấy?]
Thẩm Dung: [Nếu hỏi thì là tự tao làm.]
Chu Lộ Kỳ không tin: [Từ hồi tiểu học tao chưa thấy mày làm bài tập về nhà trước hạn bao giờ.]
Thẩm Dung: [Nay không giống xưa, giờ đây đã khác.]
Chu Lộ Kỳ: [? Có gì khác.]
Cuối cùng Thẩm Dung cũng chờ được câu hỏi này của Chu Lộ Kỳ, gửi voice qua với ý cười khoe khoang.
[Giờ tao có anh tao rồi, bài tập là anh tao dạy tao đấy.]
Chu Lộ Kỳ: [.....]
Rốt cuộc đã nói ra được lời muốn nói, Thẩm Dung lười quan tâm Chu Lộ Kỳ nữa, vui vẻ tắt điện thoại đi.
Mặc dù làm bài tập rất đau khổ, nhưng anh cậu đích thân dạy cậu đó.
Thẩm Dung dồn nén tâm trạng khoe khoang đã mấy ngày ròng, hôm nay cuối cùng cũng ra oai được với tên xui xẻo Chu Lộ Kỳ.
Cậu lại chợt cảm thấy chưa đã ghiền, móc điện thoại ra mở khung chat tiếp, định kể cho Chu Lộ nghe quá trình chi tiết anh cậu giảng bài cho cậu.
Thẩm Dung: [voice 60s]
Thẩm Dung: [voice 60s]
Thẩm Dung: [voice 60s]
Châu Lộ Kỳ không có anh trai: [.... Nụ cười chết chóc.]
Tin nhắn tiếp theo Thẩm Dung không gửi được, trên màn hình hiện ra một dấu chấm than đỏ chói.
[Xin lỗi, ngài đã không còn là bạn tốt của đối phương nữa.]