“Ồ… thế mà sâu như vậy.” một tay cầm gương, một tay khẽ vuốt vết thương đã kết vảy trên gương mặt, thỏ tự giễu trêu tức cười, “Sau này đến kỹ viện, chỉ sợ không có cô nương cam tâm tình nguyện tới.”
“Trong đầu óc ngươi, ngoại trừ uống rượu ngắm hoa đùa giỡn phong nguyệt, còn có chuyện gì?” Cẩm y nam tử đang ngồi một bên khẽ nhíu mày, giễu cợt nói.
Thỏ thả gương trong tay xuống, lấy quạt ra, chuôi quạt mơ hồ còn có lấm tấm vết máu. Khẽ mở quạt giấy, che khuất bên khuôn mặt bị thương, tuy rằng giọng nói của thỏ hơi khàn khàn, nhưng vẫn là tiếng người ngả ngớn ngày thường, “Mạnh Chương huynh, cuộc đời người, không phải là một bức tranh cuộc sống vui vẻ sảng khoái sao? Không ngắm sao ngắm trăng, ngắm mỹ nhân, tránh không được đã già?” Dứt lời, thỏ lộ ra đôi mắt ngập nước, cố ý nhìn Mạnh Chương từ trên xuống dưới.
“Ngươi vẫn còn sống, đã là may rồi. Hôm kia vẫn là kỹ nữ, hôm nay đã thành tú bà.” Mạnh Chương nhướng mi, giọng nói càng khinh thường, “Có thể chịu chết để cứu một công cụ như thế.”
“Sinh diệc hà ai, tử diệc hà khổ~~” nụ cười của thỏ càng sâu, che miệng trêu đùa, “Mạnh Chương huynh nói rất đúng, cực kỳ ~~ sở dĩ… Nhân sinh khổ đỏan, đương nhiên phải tận hưởng lạc thú trước mắt. Nếu không có cái xác tốt, sao tiểu mỹ nhân có thể chủ động dính sát đây?”
Đang muốn mở miệng nói cái gì nữa, thoáng nhìn thấy Lang Vương từ gian ngoài đẩy cửa tiến vào, Mạnh Chương lập tức ngừng nói, gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-thich-an-lang/84711/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.