Đứng ở phía trước túp lều của thỏ, lần đầu tiên Lang Vương cảm thấy mình thất bại như thế.
Không chỉ phải cúi đầu đi gặp con thỏ, ngoài cúi đầu, còn phải tự mình đưa tới cửa. Người ta còn chưa có đánh ngươi, đã chịu thua trước.
Nhưng mà, không chịu thua thì phải làm sao bây giờ? Bộ tộc bầy lang từ lớn đến nhỏ có trên dưới một trăm tính mạng nằm trong tay người ta, người mạnh là vua, đây là quy luật. Người yếu sẽ chịu thua. Nhớ lại ngày hôm đó thỏ ở cửa nhà mình thi triển tuyệt kĩ chém đá trong nháy mắt. Bây giờ Lang Vương nghĩ đến, mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng. May mà mình không có nóng giận nhào tới trước, nghĩ đến nếu như lúc đó làm như vậy, chỉ sợ lúc này thi thể đã bốc mùi rồi…
Chưa kịp gõ cửa, thỏ đã ra đón, hơi híp mắt, vẫn dáng vẻ tươi cười thường ngày, “Ồ, Lang Vương đại nhân đại giá quang lâm, không kịp nghênh tiếp, thất lễ thất lễ.”
Lang Vương theo thói quen hơi cảnh giác lui về sau vài bước, nhìn người tai thỏ cả người tản ra hơi thở nhìn như dịu dàng trước mắt.
“Lang tộc cũng không sợ bất kì kẻ nào.” Mặc dù Lang Vương cảnh giác, nhưng vẫn cao ngạo như trước.
“Ồ, như vậy là tốt rồi.” Thỏ cười càng sâu sắc hơn. “Suy nghĩ thế nào?”
“Ta có quyền khước từ sao?” Lang Vương trừng đôi mắt xanh biếc sâu kín.
“Không có.” Thỏ trả lời thẳng thắn, khóe miệng nhếch thành một đường.
“Nên ta tới, muốn giết muốn quả muốn làm gì cũng được.” Lang Vương phủ phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-thich-an-lang/84700/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.