Chương trước
Chương sau
Sau sự kiện sơn động kia, vợ chồng son Tuấn Thúc kỳ diệu thay lại hòahảo như lúc ban đầu, ân ái càng sâu hơn trước. Nhưng thật ra sau khi hai người hòa giải, lại bị người khác ghét bỏ và la lối mà xưa nay chưatừng có.

Tang Chỉ cũng không biết tướng công nhà mình rốt cuộcđã làm chuyện gì cực kỳ tàn ác với Minh Tao ca ca, nhưng mới ngày thứhai sau khi trở về Bình Nhạc trấn gặp lại Tuấn Ngạn, mặt của Minh Tao ca ca đã bầm tím hơn phân nửa, nước mắt lưng tròng chu cái miệng sưng nhưbánh bao, lải nhải ở bên tai tiểu hồ ly nói các câu đại loại như là cáigì “qua cầu rút ván”, “không nhìn được tâm người tốt” vân vân và vê vê.

Hết thảy những lời này đều vào tai trái ra tai phải, tiểu hồ ly hoàn toànkhông để vào trong lòng. Nhưng mà suốt cả một khoảng thời gian dài, ngày nào như ngày nấy Minh Tao ca ca cũng hết đến thì lăn lộn, lại đi thìkhóc nháo, Tang Chỉ cho dù có bao nhiêu kiên nhẫn cũng bị nghiền nátthành bụi. Hôm nay thật vất vả mới nhìn thấy Tuấn Thúc nhờ Minh Tao caca đi ra ngoài điều tra động tĩnh gần núi Thúy Bình, Tang Chỉ mới thởphào nhẹ nhõm thật to, không có việc gì làm nửa ngày bèn ngồi nhàn rỗi ở trong tiểu viện Thanh Ngô cư thêu cái gì đó. Mũi kim đang rối rắm, Tang Chỉ chợt thấy đồ trong tay không còn, đầu nhấc lên mới phát hiện dướichân có thêm một cái bóng được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, Ly Vẫn caolớn đang cầm trong tay xem xét cái đồ gì đó kia, hơi hơi nhíu mi lại.

“Đây là cái gì?”

“Đây là…” Tiểu hồ ly cắn cắn môi không biết nên nói thế nào với A Ly? Nóivới hắn đây là hà bao thêu cho phượng hoàng xấu xa? Ách ách! Ôi chaohình như nói vậy thực mất mặt đó nha, vì sống tới mấy trăm năm như vậyrồi, mà đây vẫn là lần đâu tiên Tang Chỉ thêu này thêu nọ.

LyVẫn thấy Tang Chỉ do dự cũng không làm nàng khó xử mà đưa hà bao trả lại cho nàng, ngồi vào bên cạnh cười nhẹ, “Mặt trên thêu con vịt đẹp lắm.”

“Cái gì?” Tiểu hồ ly trừng to mắt thở phì phì, lại đưa mắt nhìn đôi uyênương trên hà bao, phát điên nói: “Con mắt nào của ngươi thấy chúng nó là con vịt!”

Ly Vẫn không ngờ bị hỏi ngược như vậy, nghiên cứu một lúc mới thật cẩn cẩn thận thận nói, “Ta thấy bọn nó ở trên sông, chonên đoán… Ách ~” Ly Vẫn nhếch môi, vuốt cằm nói: “Kỳ thật ngươi vừa mớinói như vậy làm ta nhìn lại, hình như cũng không giống con vịt cho lắm.Đúng, là gà! Tang Chỉ, nàng thích nhất ăn gà, nhất định là thêu gà! !”

“…” Tang Chỉ thấy vẻ mặt ra vẻ khó xử của Ly Vẫn, giật mình nhịn không được xì cười ra tiếng. Vốn tưởng rằng sau khi từ biệt lần trước cũng phảicần một thời gian dài mới có thể gặp lại Ly Vẫn, mà cho dù có gặp lạithì hai người cũng sẽ bởi vì cảm tình khúc mắc mà sẽ trở nên bất hòa.Nhưng hiện tại, hai người vẫn như trước vừa nói vừa đùa, A Ly vẫn là ALy trước kia ngu ngốc ngơ ngác, một chút cũng chưa thay đổi.

“A Ly, ngươi sống có được không?”

Nghe xong lời này, Ly Vẫn chỉ thoáng khựng một chút, sau đó mới nhìn thẳngTang Chỉ, ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường, “Vậy còn nàng? Tang Chỉ,dạo này nàng sống có vui vẻ không?”

Nghĩ nghĩ, tiểu hồ ly nhịnkhông được khóe miệng cong lên, sờ sờ hà bao trên tay được thêu đôi uyên ương gà không ra gà, vịt không ra vịt, lúm đồng tiền động lòng người:“Ta rất vui vẻ. Trước kia mẫu hậu đã nói qua, trên đời này nhất định cómột người hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về ngươi, chỉ cần hai người gặpnhau hiểu nhau, ngươi sẽ không bao giờ muốn rời khỏi hắn. Khi đó ta cònkhông tin, nhưng bây giờ…”

Vuốt ve đôi uyên ương trên hà bao,tiểu hồ ly nhịn không được nhớ lại tối hôm qua cùng Tuấn Thúc nùng tìnhmật ý, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, điệp điệp dưới ánh mặttrời, càng có vẻ xinh đẹp hơn người. Ly Vẫn thấy thế, đôi mắt thâm thúylàm cho người ta đoán không được đang suy nghĩ gì, thật lâu sau mớichuyển sang chuyện khác: “Lâu không về Bình Nhạc trấn đúng là có chúttưởng niệm. Tang Chỉ, nàng giúp ta đi miếu thổ địa thăm Khế Nhạc có được không?”

———————————————————— ta đường phân cách có biến chuyển ———————————————

Đến miếu thổ địa, Tang Chỉ và Ly Vẫn không thấy cây đào tinh, nhưng thật ngoài ý muốn lại phát hiện được một người quen.

Trước cửa miếu thổ địa, tiểu hồ ly gặp một cô nương phát ra ánh tiên quangnhè nhẹ, váy lụa trâm ngọc cài đầu, nhịn không được ồ lên: “Mạn Nhi?”Mạn nhi là nữ quan bên người Vương Mẫu nương nương, mặc dù không đến mức như hình với bóng với Vương Mẫu, nhưng ở Bình Nhạc trấn ngàn dặm xa xôi lại gặp được nàng, thật là có chút kỳ lạ.

Tang Chỉ trầm mặc,đưa mắt nhìn Ly Vẫn, hắn cũng thẳng thắn, vuốt cằm nói: “Kỳ thật ta tớiThanh Ngô cư chính là phụng mệnh gọi nàng lại đây.”

Nghe xonglời này, trong lòng tiểu hồ ly không hiểu sao liền hoảng sợ. Trải quanhiều việc rồi nên Tang Chỉ cũng đã sớm học được thông minh, Ly Vẫn lừanàng đến miếu thổ địa, rõ ràng chính là muốn tránh không cho Thất Thủyvà Bích Nữ biết. Vừa vặn giờ phút này Mạn Nhi lại đang ở đây, vậy người ở bên trong kia đúng là…

Tang Chỉ đang do dự, Mạn Nhi đã mỉm cười lên tiếng: “Công chúa mau vào đi thôi, đừng làm cho nương nương chờ lâu.”

Tang Chỉ hít một hơi sâu, là phúc hay là họa, mà là họa đương nhiên tránhkhông khỏi, bèn cắn răng bước vào nhà, quả nhiên thấy Vương Mẫu đang đưa lưng về phía chính mình chăm sóc cây hoa lan.

Chắc là nghe được động tĩnh, nên tiểu hồ ly vừa bước chân vào cửa là Vương Mẫu đã mởmiệng nói ngay: “Chỉ Nhi, ngươi còn làm cho người ta lo lắng như thếnày, khi dì đem cây hoa lan này giao cho ngươi đã dặn dò ngàn vạn lần là phải chăm sóc cẩn thận, ngươi xem xem giờ nó đã thành cái dạng gì.”

Tang Chỉ theo lời nhìn xem thứ này nọ dưới tay Vương Mẫu, liền thấy hoa lanthời gian trước còn tràn đầy màu xanh lục, tư thái duyên dáng mà bây giờ đã mang dáng khô héo, ủ rũ như sắp chết.

“A, tại sao nó có thể chết như vậy?” Tang Chỉ kỳ quái kêu lên, “Con có kêu cây đào tinh giúp con tưới nước thường xuyên mà!”

Vương Mẫu trách cứ, “Có Khế Nhạc chăm sóc cho nên ngươi sẽ không quan tâm nữa à?”

Tang Chỉ gãi đầu giải thích, “Thời gian trước con phải xử lý hôn sự nên thật sự bận quá, cái này…”

Nói chưa xong, Vương Mẫu đã lắc đầu cắt ngang lời Tang Chỉ, tay dẫn đến tòa đài đặt ở trên, “Chỉ Nhi, ngươi cũng biết vì sao ta đến đúng không?”

“Vì để kiểm tra xem con có chăm sóc tốt hoa lan hay không ư?” Tiểu hồ lynửa ngớ ngẩn, ai ngờ Vương Mẫu lại thực sự trả lời nàng: “Không, kếtgiới Bình Nhạc trấn bị phá thì ta biết liền hoa lan sẽ sống không tốt,cần gì kiểm tra?”

Tang Chỉ nghe vậy mặt nhăn mày nhíu, chưa kịpđặt câu hỏi thì Vương Mẫu đã gật đầu ra hiệu cho Mạn Nhi. Mạn Nhi lĩnhmệnh, tay áo vung lên thành một cỗ ánh sáng, ánh sáng màu trắng ngân lưu hình như có sinh mệnh, ở giữa không trung lóe ra ánh sáng rực rỡ xoaytròn bao xung quanh cây hoa lan, thoáng chốc liền đem hoa lan bao lạichặt như nêm.

Sau một lúc, đoàn ánh sáng dần dần trở nên nhạtđi, cuối cùng giống như trong suốt hiện rõ quanh cảnh ở bên trong, nhưng lúc này, đoàn ánh sáng chẳng còn có chút gì bóng dáng của cây hoa lan,mà là một màu xanh lá thanh nhã, đúng là dáng vẻ của cô gái áo xanh.

“Tỷ tỷ áo xanh!” Tang Chỉ kinh ngạc hô lên vì thấy cô gái áo xanh ân nhâncứu mạng mình đang quỳ rạp xuống, hấp hối tựa hồ như không còn khí lực.

Tang Chỉ muốn đến gần, đoàn ánh sáng kia lại vô duyên vô cớ biến mất, chậuhoa lan lại xuất hiện ở trước mắt mọi người. Vương Mẫu buồn bã nói:“Nàng gọi là Lục Khởi. Chỉ Nhi, ngươi vài lần thoát hiểm đều do nàngcứu. Nhưng lần này ngươi lại nhập vào mộng yểm của phong ấn quái, LụcKhởi trước đó vì là giúp ngươi trở lại bộ dáng hình người đã dùng hếtlinh lực, không có biện pháp cứu ngươi lần nữa.”

Tang Chỉ thởhắt ra một hơi khí lạnh, đầu óc đã dần dần liên kết các sự kiện lại cùng với nhau, nhưng vẫn bán tín bán nghi như trước. Lúc này, Ly Vẫn nãy giờ luôn luôn giữ trầm mặc mới mở miệng nói: “Chúng ta hai tộc Long Phượngđược biết đến là có ân oán, mọi người cứ tưởng là do người phàm dùngloạn mệnh danh tên hiệu của Long và Phượng, kỳ thật không phải là sựthật.”

“Cha ta từng phát hiện Phượng Thần cấu kết cùng Ma tộc,nên mới cố ý xin chỉ thị Vương Mẫu để tìm sào huyệt, nhưng những giả dối của Phượng Thần đã sớm bị hủy thi diệt tích. Phượng Thần lại tuyên bốnói xấu Long tộc như vậy, bởi vậy mới có giằng co sau này. Nhị ca NhaiXải của ta đã canh giữ thế gian cả ngàn năm, Bình Nhạc trấn vẫn bình yên vô sự. Trái lại, Tuấn Thúc chỉ mới quản lý qua mấy trăm năm, Ma tộcliền rục rịch, thậm chí còn phát hiện bóng dáng Ma tộc ở núi Thúy Bình.Ngay cả Yêu vương cũng không ngồi yên, yêu cầu ta cùng tìm ma nhãn. Tang Chỉ, chẳng lẽ nàng không hề cảm thấy một chút kỳ quái gì sao?”

Tang Chỉ nghe vậy, trầm ngâm một lát, rồi mới ngóng nhìn Ly Vẫn gằn từng chữ: “Các ngươi đang hoài nghi Tuấn Thúc?”

Vương Mẫu nói: “Đầu tiên là sử dụng tên Chuỗi Ngọc tạo thủ đoạn trên váycưới, tiện đà cho ngươi hiện nguyên hình không thể thành thân, dẫn tớiLục Khởi vì thi pháp giúp ngươi mà mất đi linh lực của mình. Đêm độngphòng, lại thừa dịp ngươi không hề đề phòng, trong tình huống mà khôngcó bất luận kẻ nào có thể đến hỗ trợ, làm cho ngươi tiến vào mộng yểm…”

Vương Mẫu nheo mắt nhìn ra xa ngoài cửa sổ, nặng nề nói: “Tất cả việc này làmuốn nhờ tay Tang Chỉ ngươi để cởi bỏ phong ấn Bình Nhạc trấn, làm choMa tộc nhanh chóng ngóc đầu trở lại.”

Tang Chỉ bĩu môi, phản bác nói: “Dì suy nghĩ nhiều quá, Tuấn Thúc sẽ không hại con. Hơn nữa, hiệntại Bình Nhạc trấn chẳng phải là không có việc gì sao? Ma Nhãn cũngkhông tìm thấy được.”

“Đúng ” Vương Mẫu cắt ngang lời nói củaTang Chỉ, đôi mắt sáng quắc, “Ma Nhãn không tìm thấy được, cho nên bướctiếp theo mà Phượng tộc muốn chính là đi xung quanh tìm Ma Nhãn. Cho nên ai gia không thể đợi được nữa…”

Tang Chỉ lắc đầu, “Các ngươi căn bản không có chứng cớ, dựa vào cái gì mà hoài nghi Tuấn Thúc?”

“Không có chứng cớ sao?” Mạn Nhi nghe vậy cười khẽ, “Công chúa Tang Chỉ, ngàihai lần đi vào giấc mộng yểm Phượng Quân đại nhân đều có bên cạnh. Màngươi nghĩ lại thử xem, lấy công phu mèo cào của Chuỗi Ngọc, bằng cáchnào mà nàng ta có thể vào trong khuê phòng của ngươi, lại có thể độngtay động chân trên áo cưới mà ngươi đều hoàn toàn không biết? Còn nữa,lúc trước Chuỗi Ngọc cũng đã gây rối ngươi khắp nơi, lấy trí tuệ củaPhượng Quân đại nhân làm sao có thể sơ sẩy như vậy, làm cho ngươi gặpmưu kế của nàng? Hơn nữa, ngày đó ngươi đang ở tại Thanh Ngô cư, thầnthông quảng đại như Bích Nữ sao lại cũng mơ hồ ngủ? Không phát hiện được có người vào phòng?!”

Nghe xong tất cả, Tang Chỉ hết hồn.

Mỗi từ như châu như ngọc! Xác thực quá trùng hợp, xác thực rất không tầmthường, nhưng mà… không thể nào, phượng hoàng xấu xa làm sao có thể hạinàng? Tiểu hồ ly thì thào lắc đầu, “Không có khả năng, tất cả những điều này khẳng định là có nguyên nhân của chúng, Tuấn Thúc chàng —— “

Nói còn chưa nói xong, Vương Mẫu lại đột nhiên túm lấy cánh tay Tang Chỉ,nói từng chữ rõ ràng: “Chỉ Nhi, không nắm chắc mười phần, Dì sẽ khôngtìm đến ngươi.”

“… Có ý gì?”

“Lục Khởi giúp ngươi khôiphục hình người, cho dù mất đi chút linh lực cũng sẽ không có chuyện qua nhiều ngày như vậy mà vẫn không thấy khỏe lên. Nàng đã trúng độc, làVăn Hoàng độc mà Phượng tộc thường dùng.” Tiếng nói giảm xuống, Tang Chỉ rốt cục đứng chết trân tại chỗ, không thể động đậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.