Chờ đến khi Tang Chỉ tỉnh lại thì đã đang nằm trên giường của mình. Bêncạnh giường chính là vị hôn phu tương lai anh tuấn tiêu sái, phong lưuphóng khoáng nhà mình.
Nếu đổi lại là lúc trước, thấy tình cảnh này,Tuấn Thúc ánh mắt dịu dàng nhìn mình, một bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ vềhai má của nàng, tiểu hồ ly nhất định sẽ mừng rỡ đến nỗi trong lòng đềunở hoa. Nhưng hiện tại, Tang Chỉ vừa mở mắt liền nhớ tới vừa rồi phượnghoàng xấu xa lấy ám khí đánh lén mình, ngao ngao tru lên hai tiếng, liền đứng dậy đưa hai móng vuốt ra muốn cấu người, vừa hờn dỗi vừa la hétkhóc om sòm, lẩm bẩm nói:
“Ngươi đánh ta, ngươi đánh ta, hu hu… Ta còn chưa gả qua cửa đâu, ngươi đã bắt nạt ta!”
Bên này phượng hoàng xấu xa ôm tiểu hồ ly, cũng vừa bực mình vừa buồn cười, vén sợi tóc trên trán Tang Chỉ ra phía sau, nói: “Ta sai rồi, sai lầmrồi, là ta không tốt, không nhận ra nàng…” Nói đến một nửa lại lập tứccười nhẹ, “Ai bảo nàng không có việc gì lại giả thành bộ dáng thị vệ?”
Tuấn Thúc vốn bị thương, linh lực khá hao tốn. Hơn nữa lúc nãy còn cùngngười nhà nàng giao thủ một phen, tinh thần sớm mệt mỏi, lúc hai ngườiđứng bên ngoài lại cách xa mấy trượng, màn đêm lại dày đặc, làm sao cóthể nghĩ đến thị vệ kia chính là tiểu hồ ly không an phận?
Tang Chỉthấy phượng hoàng xấu xa trêu ghẹo mình, lại càng cảm thấy ủy khuất,nhào vào trong lòng định cắn người, “Ngươi đánh ta hôn mê còn có lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-than-muon-thang-chuc/2407232/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.