Không ai biết đệ bằng huynh.
Quả nhiên đúng như lời Minh Tao ca ca đã nói, không đến nửa ngày, Tuấn Thúc liền không mời mà đến. Tiểu hồ ly đã cân nhắc khi nhờ Lai Thước chạy đi mật báo, bảo phượng hoàng xấu xamang theo lão cha, Thần Long Tử Trạch, là những nhân vật quan trọng nhưvậy đến đây để giúp đỡ, nếu không thì chí ít cũng phải đem thiên binhthiên tướng đến vây quanh thật chặt chẽ nơi này.
Nhưng Tang Chỉ thế nào cũng không dự đoán được là, phượng hoàng xấu xa đúng là chỉ một mình đến đây.
Giờ phút này, Tang Chỉ thấy ống tay áo Tuấn Thúc sứt mẻ, một dáng vẻ bìnhtĩnh tiêu sái không thể tả đang khoanh tay nhưng lại làm cho căn phòngđựng cỏ khô một trận rung động. Âm thầm cắn răng, Tuấn Thúc híp lại đôimắt phượng, lãnh đạm quét xung quanh nhóm yêu hồ đang vây chặt mình nhưnêm, khóe miệng cười mà như không.
Tuấn Ngạn tà tứ dựa vào khung cửa, thấy đệ đệ đang bị nhốt ở giữa pháp trận mà cũng không có nửa điểm nóng lòng, cứ gãi gãi lỗ tai âm thanh trầm trầm: “Lão đệ, đệ tới là cứu áithê hay là bắt kẻ thông dâm vậy?”
Minh Tao ca ca cố ý nhấn mạnh bốnchữ “Bắt kẻ thông dâm”, vốn là để trêu tức Tuấn Thúc, nhưng Tang Chỉnghe được囧 囧 tròn mắt nhìn, rồi cùng Ly Vẫn liếc nhau, đang muốn mởmiệng giải thích chợt nghe phượng hoàng xấu xa cười nói: “Trước cứungười, sau đó bắt kẻ thông dâm.”
“Vậy à? Phải không vậy?” Bên kiaTuấn Thúc vừa dứt lời thì bên trong phòng đã truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-than-muon-thang-chuc/2407212/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.