Tang Chỉ nửa thân trong bụi cỏ, cánh tay chống đỡ thân thể, theo bản năng lùi lại.
Mặt đối mặt với hai người vạm vỡ trước mắt này, trong lúc nhất thời tiểu hồ ly kinh ngạc đến nỗi ngay cả kinh hoảng đều quên mất, chỉ thấy haingười này thân hình khôi ngô, mắt như có điểm phát sáng, mặt đen đến đít nồi còn thua. Trên người mặc áo giáp nặng như núi, đi tới đâu khiến mặt đất rung động tới đó, một người trong tay cầm ngọn bút, một người cầmsổ sách, rõ ràng là hai người không có lực sát thương nhưng trong đáylòng xót xa Tang Chỉ lại cảm giác khí lạnh từ lòng bàn chân thấm đếnngực.
Tiểu hồ ly bấm ngón tay rất nhanh tính toán khả năng chạytrốn, nhưng đầu óc cứ như cố tình hỗn loạn khiến cho nàng nghĩ không rađược cái gì, sấm vang chớp giật một cái, trong phòng lại truyền đếntiếng la hét của cây đào tinh đang chạy thẳng vào phòng, Khế Nhạc liềnquỳ gối trước người Tang Chỉ nói:
“Hai vị đại gia này, tiểu nhân có mắt như mù không nhận biết được hai vị đại nhân. Nhưng… Nhưng TangChỉ này, nàng… Không thể giết! Không thể giết!”
Khế Nhạc bị haingười trước mắt này uy hiếp đến hồn phi phách tán, nói năng lộn xộn bừabãi, nhưng giờ phút này mà hắn còn can đảm chạy tới trước mặt Tang Chỉbảo hộ. Khi hoạn nạn mới biết chân tình, tiểu hồ ly nhất thời cũng bịcảm động đến đầu óc hồ đồ, túm lấy tay cây đào tinh, đang muốn nói “Chodù hôm nay ta có thực sự chết tại đây cũng tuyệt đối không trách ngươi”, nhưng chưa kịp nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-than-muon-thang-chuc/124926/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.