Cuối cùng Triệu Hữu Phòng vẫn trả lương nửa tháng cho Lâm Tri.
Lương cứng, không có hoa hồng.
Đấy còn là vì khi trả lại thẻ ra vào cho khách thuê nhà, Triệu Hữu Phòng tiện thể đề cập đến hành động của Lâm Tri. Vị khách thuê nhà ấy khen Lâm Tri làm thế là rất có đạo đức nghề nghiệp, quyết định gia hạn hợp đồng, nên lần này Triệu Hữu Phòng mới không coi Lâm Tri như ôn thần.
Còn lúc này đây, Lâm Tri đang nhìn theo bóng Triệu Hữu Phòng rời xa mình như chạy nạn, vẫn chưa biết bản thân còn có thêm một phần thu nhập ít ỏi.
Cậu chỉ ngáp dài, tính về nhà ngủ tiếp. Phải tội lại động vào vết thương, cậu không khỏi xuýt xoa.
“Ôi dồi, thằng nhóc này!”
Trương Thúy Phương ở cạnh đấy không đành lòng nổi, “Mặt sưng húp lên thế kia!”
Ban nãy thím ta còn có thể phởn phơ cười cợt khi nghe chuyện, nhưng đến lúc phát hiện kẻ khùng điên kỳ cục trong lời Triệu Hữu Phòng hóa ra là cu cậu mà mình từng khen, thì Trương Thúy Phương lại không thể nhìn nhận khách quan công bằng được.
Phần xương gò má bên phải của cậu thanh niên đã u thành một cục, phá hỏng cả gương mặt tuấn tú xinh trai. Nửa mặt chỗ xanh chỗ tím, còn trầy da một tẹo, vừa trông đã hết hồn, thím ta mới nhìn thôi mà cũng thấy đau theo.
“Cưng bôi thuốc chưa? Bác sĩ bảo sao?!”
Trương Thúy Phương có kinh nghiệm đời sống phong phú, vừa nhìn vết thương của Lâm Tri là thím biết ngay thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884188/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.