Nhiếp Chấn Hoành vốn định đưa Lâm Tri đến cửa nhà rồi đi. Nhưng quan sát cậu thanh niên mở cửa, chỉ thấy gian phòng khách trống trải đập vào mắt mình, anh lại không đành lòng lắm.
Dù gì cái mặt nhọ nhem của Lâm Tri cũng là tại anh làm bẩn, vả lại cu cậu dính nước mưa khắp người, nếu về nhà không biết cách xử lý, có khi còn bị cảm sốt không biết chừng.
Ngẫm lại cách hành xử trong mấy lần trước của cậu ngố này, Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy dễ có khả năng ấy lắm.
Anh thở dài, dứt khoát giơ tay khép lại cánh cửa đã hé một nửa, ấn bả vai gầy guộc của cậu thanh niên xuống.
“Đi nào, lên lầu với tôi.”
Lâm Tri ngẩng đầu nhìn anh. Không nhúc nhích.
Mắt Nhiếp Chấn Hoành vẫn để ý túi rác đựng mấy hộp thức ăn thừa ven cửa, thuận miệng nói, “Tôi mời cậu ăn.”
Đôi mắt không có sự sống của người trước mặt chợt sáng rực lên, Nhiếp Chấn Hoành hiểu rõ, nở nụ cười, “Không có tiền gọi cơm về đúng không?”
Túi rác này vẫn y hệt hôm qua, nghĩ bụng cậu chàng suốt ngày ru rú trong nhà này mà lại chịu ló mặt ra đường, Nhiếp Chấn Hoành đã đoán được đại khái cậu ra ngoài làm gì —— bán tranh đổi tiền, đổi tiền mua cơm.
Không thể không nói là, Nhiếp Chấn Hoành đoán rất chuẩn.
Từ tối qua đến giờ Lâm Tri chưa được bữa nào vào bụng. Cậu cũng không ngờ được rằng, món tiền mình vốn tính tiêu xài trong vài tháng đã hết nhẹm chỉ sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884169/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.