Nơi mà Nhiếp Chấn Hoành đưa Lâm Tri đến, là một cửa hàng bán chăn bông ở cuối phố.
Cửa hàng đó cũng không cách tiệm sửa giày của Nhiếp Chấn Hoành bao xa, chủ tiệm là một người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, cũng là láng giềng lâu năm ở khu này. Vì lấy vợ người bản địa, nên ông chú an gia ở Dung Thành, tiện thể mở một tiệm nhỏ bán chăn đệm để đỡ đần gia đình.
Có lẽ vì hoài niệm cố hương, nên ông chủ Nhiệt Hợp Mạn đặt cho tiệm nhà mình cái tên là “Tiệm chăn bông Thiên Sơn”. Vừa thấy cái tên ấy, là người ta đã cảm thấy chất lượng hàng hóa trong tiệm rất ổn rồi.
(Tìm hiểu về dân tộc Duy Ngô Nhĩ, người Uyghur. Link. Tên của ông chủ tiệm được phiên âm là Reheman.)
“Lão Mạn!”
Nhiệt Hợp Mạn là một ông chú Tân Cương để râu quai nón xồm xoàm, tên thật của chú thực ra còn dài dằng dặc, nhưng chẳng ai nhớ nổi, nên họ cứ gọi chú là “Lão Mạn” luôn, vừa thân thiết lại vừa dễ nhớ.
Nhiếp Chấn Hoành bước nhanh vào cửa hàng chăn đệm, gọi Lão Mạn đang dạy con gái làm bài tập ở buồng trong ra, “Mau, cho em hai chiếc chăn dày dặn với.”
“Loại lớn nhất ạ.” Lâm Tri đứng cạnh bổ sung.
“Đúng vậy, loại kích cỡ lớn nhất ấy.”
“Được,” Nhiệt Hợp Mạn thấy sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng và nôn nóng, lập tức mau mắn tìm kiếm trên kệ hàng, tiện thể hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Chú ta cũng nghe được loáng thoáng tiếng ồn bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884128/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.