Bác sĩ chuyên khoa mà Nhiếp Chấn Hoành muốn gặp làm việc ở tầng 10 cùng tòa nhà này.
Anh sợ Lâm Tri đợi một mình bên ngoài không thoải mái, nên khi người ta gọi đến số của mình, anh dẫn cả cậu em hàng xóm vào văn phòng bác sĩ.
“Bác sĩ Chu.”
“Ừ. Vào đi, mời ngồi.”
Người ngồi trước chiếc bàn đơn là một bác sĩ cao gầy tuổi độ ngũ tuần, khoác áo blouse trắng đeo mắt kính, đang bận rộn viết đơn thuốc.
Nhiếp Chấn Hoành để Lâm Tri ngồi lên chiếc ghế nhỏ cạnh cửa, mình thì ngồi xuống trước mặt bác sĩ Chu, khom lưng cởi chiếc giày bên trái ra, cuộn ống quần lên cao cực kỳ tự nhiên.
“Mấy tháng không tới rồi ấy nhỉ.”
Đơn thuốc đã viết xong được đặt qua một bên, bác sĩ Chu dịch chiếc ghế xoay tới trước mặt Nhiếp Chấn Hoành, thuận miệng nói.
Nhiếp Chấn Hoành vừa nâng chân lên, vừa trò chuyện với bác sĩ Chu, “Vâng, đến mùa Xuân là không đau nữa, nên cháu không đến quấy rầy chú ạ.”
“Tôi còn tưởng cậu đã tung tăng nhảy nhót rồi cơ.”
Là bác sĩ bệnh nhân của nhau nhiều năm, hai người cũng thân quen, nên bác sĩ Chu dạy dỗ anh bằng giọng điệu bông đùa, “Cậu lớn đùng thế này rồi, đừng có bắt chước kiểu được chăng hay chớ của bọn trẻ con nữa. Chân là của cậu, cậu mà không để tâm thì bác sĩ bọn tôi cũng chịu thôi.”
Hồi mới phẫu thuật xong, Nhiếp Chấn Hoành nằm non nửa năm trong bệnh viện.
Sau này rút chỉ xong, anh phải điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884111/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.