“Em ngu lắm.”
Lâm Tri gục đầu xuống, muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Nhiếp Chấn Hoành.
“Mẹ nói em mắc… một loại bệnh, khó nhận diện được chữ viết.” Lâm Tri không nhớ tên căn bệnh ấy, chỉ có thể miêu tả vấn đề của mình một cách khô khan, “Hay nhìn nhầm thiên bàng, còn đọc sai thứ tự chữ, chữ nhảy lung tung, em không nắm bắt được…”
(Thiên bàng: Thiên bàng là khái niệm, là thuật ngữ được dùng trong lĩnh vực nghiên cứu ngôn ngữ. Thiên bàng là bộ phận cấu thành nên chữ Hán (loại chữ hình thanh),được dùng để phân tích hình thể của con chữ trong tiếng Trung, từ đó ta phát hiện được nghĩa của chữ và âm đọc của chữ. Link tìm hiểu.)
Hàng mi che đôi mắt rung động, tựa như chú bướm bị bó mình gắng vỗ cánh, nhưng dẫu làm cách nào cũng chẳng thể bay nổi.
“Ai cũng thích chế giễu em.”
Những tiếng cười đùa hồn nhiên nhưng lại tràn ngập ác ý dường như lại vang rền quanh cậu. Lâm Tri cau mày, đọc lại những câu vè luôn văng vẳng bên tai từ ký ức của mình.
“Ve vẻ vè ve, chữ lộn lên đầu, đọc nhăng đọc cuội, Lâm Tri ngu muội, là thằng thiểu năng.”
Bài vè này đã theo Lâm Tri hết quãng đường tiểu học. Sau này, gần như tất cả mọi người trong trường đều biết, lớp nào đấy có một đứa tên Lâm Tri, thằng đấy không biết đọc.
Lắm đứa tò mò chạy tới tìm cậu vào giờ ra chơi, nằng nặc mở sách ra bắt Lâm Tri đọc vài câu. Nếu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2884098/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.