Nhiếp Chấn Hoành hạ quyết tâm tập phục hồi chức năng lần nữa, nên anh bắt đầu vận động và tập luyện theo thời gian cố định mỗi ngày.
Thật ra cũng không phải trước đấy anh không tập, mà chỉ là tập ba bữa, bỏ hai hôm. Dù gì anh cũng chẳng thấy cần kíp lắm, nên bao giờ nhớ ra thì mới tập, khác hẳn trạng thái bây giờ.
Hiện giờ, cứ lúc nào không có việc và tiệm vắng khách thì Nhiếp Chấn Hoành sẽ thực hiện động tác gập gối nâng gót ở khoảng đất trống bên cạnh mình. Lâm Tri ngồi xổm một bên đếm cho anh, hai mươi cái gộp thành một set, hết set này tới set tiếp theo, cho tới khi tập đủ số lượng bác sĩ Chu dặn thì thôi.
Có cậu ngố cố chấp theo dõi, Nhiếp Chấn Hoành gần như không có cơ hội để lười biếng, nhưng bình thường anh cũng chẳng lười, chỉ là hay viện cớ vết thương bị kéo đau để thơm em người yêu mà thôi.
Hôm nay, sau buổi trưa, hai người lại một người tập luyện một người giúp đỡ như mọi khi. Nhiếp Chấn Hoành đang hưởng thụ thế giới hai người sung sướng với Lâm Tri, thì bỗng nghe thấy những tiếng ríu rít vọng vào từ bên ngoài.
“Lâm Tri, ở nhà không?”
“Anh Lâm Tri, tụi em tới nhờ anh giúp đây!”
“Anh gì ơi, còn nhớ em không?”
Nhiếp Chấn Hoành vốn đang tập hít đất, nghe thấy tiếng động thì quay sang nhìn. Anh thấy ba cô bé xinh xắn đứng ngoài cửa, thò đầu vào tươi cười ríu rít chào hỏi cậu họa sĩ nhà anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2883978/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.