“Tạm biệt thầy Lâm nha!”
“Thầy Lâm, ngày mai gặp ạ.”
“Bye bye, thầy Lâm!”
Một buổi chiều cuối tuần bình thường, một đám con nít 6-7 tuổi nối đuôi nhau đi ra từ căn hộ ở tầng 2 của khu chung cư cũ. Những tiếng ríu ra ríu rít vang lên không ngớt, khiến tòa nhà cũ dường như cũng trẻ ra nhiều.
Lũ trẻ con đều đeo bảng vẽ to khác hẳn dáng người nhỏ thó của chúng trên vai, vừa nhìn đã biết chúng đi học gì.
“Tạm biệt.”
“Mai gặp nhé.”
“Bye bye em.”
Trong căn nhà để ngỏ, chàng trai tuấn tú mặc áo khoác chống bẩn màu trắng đang chào tạm biệt lũ trẻ. Cậu nghiêm túc đáp lại từng câu của các bé, cho đến khi thấy đứa trẻ cuối cùng rời khỏi tầm mắt mình, cậu mới khép cửa lại, nhẹ nhàng thở hắt ra.
“Mệt à?”
Còn một người đàn ông nữa ở trong phòng, anh đang cúi người dọn giá vẽ, lau sạch những vết màu bẩn xung quanh. Nghe thấy tiếng thở dài nho nhỏ của Lâm Tri, anh không khỏi đi đến cạnh cậu ôm lấy cậu.
“Hơi hơi ạ.” Lâm Tri đặt cằm mình lên vai người đàn ông, lẩm bẩm cảm thán, “Nói chuyện mệt quá.”
Nhiếp Chấn Hoành không nhịn được cười, “Vậy hay là mình đừng dạy nữa?”
“Phải dạy chứ!” Lâm Tri vội vàng ngước đầu lên, “Các em đều thích vẽ tranh mà!”
“Rồi rồi rồi, dạy dạy dạy.”
Nhiếp Chấn Hoành cũng chỉ trêu bé con nhà anh thế thôi, thấy Lâm Tri nghiêm túc, anh vội cứu vãn lại lời mình, “Thầy Lâm nhà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sua-giay/2883949/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.