Đoàn Thu Mị hiếm lắm mới có dịp về thăm con trai, dạo gần đây bác sĩ nói sức khoẻ bà không được tốt, nên về nhà nghỉ ngơi, thư giãn. Đoàn Thu Mị nghe theo, mấy ngày nghỉ thuận thế sang thăm con trai cưng, ấy vậy mà vừa mở cửa ra...
Con yêu vậy mà đang đè một đứa con gái!
Biểu cảm trên mặt Đoàn Thu Mị trông không khác gì ông bảo vệ tối qua, trên mặt viết hai chữ hoang mang to đùng.
À không, là con trai mới đúng.
Con yêu vậy mà đang đè một thằng con trai!
Hai chữ hoang mang càng in đậm hơn, khắc sâu trên từng nếp nhắn.
Huỳnh Nam Phong bật dậy, gắt gao nhìn bà:
- "Mẹ!"
- "Con!"
Huỳnh Nam Phong: "..."
Mẹ đáp lại con làm gì?
Đoàn Thu Mị lảo đảo, bác sĩ bảo bà nên ở nhà, đúng là bà nên ở lại thật. Huỳnh Nam Phong nhanh nhẹn ra rước phu nhân vào nhà, để bà ngồi trên ghế sô pha.
Nguyễn Bảo Uyên chỉnh lại vạt áo, cũng ngồi dậy, đánh mắt nhìn người phụ nữ trên ghế, kiếm một chỗ yên vị tại đó, mái tóc dài xoã che kín lưng.
- "Mẹ, cậu ta..."
- "Có tật giật mình! Mẹ đã nói gì đâu?"
- "..."
Huỳnh Nam Phong muốn nói gì đó, Đoàn Thu Mị ra hiệu cho hắn dừng lại, hướng Nguyễn Bảo Uyên ý muốn để cậu nói trước.
Bà đặt cốc nước trên tay xuống, cẩn thận nghe những gì cậu tường thuật lại, cuối cùng chốt lại một câu:
- "Con phang người ta bằng đèn pin?"
Bộ mẹ không ngạc nhiên cậu ta đến từ đâu hay cách ăn mặc quái dị đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sen/204890/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.