Huỳnh Nam Phong mở đèn pin, mất một lúc mới quen được với thứ ánh sáng trắng đục của nó. Hắn mò mẫm trong bóng tối, xỏ dép lê ra phòng khách kiểm tra cầu chì.
Giờ đã là 9 rưỡi tối, đứng trên tầng 20 chỉ thấy xung quanh là một mảng tối tĩnh lặng. Tiếng đế dép cọ xát với sàn nhà, vang vọng trong không gian. Bức tường trắng tinh sần sùi, trong đêm tối tỏa ra luồng khí lạnh lẽo u uất, bao trùm lấy căn phòng.
Đông sắp sang rồi.
Mai phải nộp báo cáo, miệt mài đánh word còn chưa xong thì mất điện, còn chưa biết đã save hay chưa.
Mẹ tiên sư cái cầu dao mất nết!
Huỳnh Nam Phong chậc một tiếng, chửi đổng, đang yên đang lành tự dưng mất điện, chờ mòn mông vẫn chưa thấy đèn bật, đoán chắc chỉ mỗi căn hộ nhà mình bị nhảy cầu dao. Hắn mà chưa save thật, ngày mai hắn treo cổ trên sân thượng.
Huỳnh Nam Phong vươn tay mở cửa phòng, đập vào mắt là hành lang tối om, hai bên tường treo ngập tranh ảnh. Có ảnh chân dung mẹ hắn, ảnh chụp cả gia đình, ảnh ông bà chú dì, tranh hắn vẽ và cả ảnh hắn hồi nhỏ. Trong bóng tối, lớp kính sáng loáng phản chiếu lại bóng hình cao ráo khoẻ mạnh.
Hắn men theo bờ tường, nhẹ nhàng di chuyển, cố tránh những vật cản xung quanh, đôi mắt cố thích nghi với cảnh đêm.
Từ tầng 20 kéo rèm ra cũng thừa sức thắp sáng cho cả căn phòng, tiếc là chỉ có phòng khách và phòng ngủ mới hướng ra cửa sổ, hành lang và phòng bếp không có cái nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sen/204887/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.