Huỳnh Nam Phong sẽ không thừa nhận là hắn đang bán giấm với chính gia đình mình, hậm hực ngồi bên cạnh.
- "Nhớ ngày nào mày như quả địa cầu lăn lóc trong sân giờ cao đến 1m85, thời gian trôi nhanh thật."
Huỳnh Chí Minh cảm khái, vươn tay mở khoá cái ipad nằm trên bàn.
- "Cháu không hiểu nổi hồi nhỏ nó thần kinh độ nào đâu, phải đánh cho tím bầm dập chân lên mới chịu nghe."
- "Thần kinh như thế nào ạ?" Nguyễn Bảo Uyên nở một nụ cười nghề nghiệp, nghiêng đầu hỏi.
Đây rõ ràng là muốn moi móc thông tin để bôi xấu hắn.
- "Lúc Huỳnh Bé còn học mẫu giáo, mải chơi cực kỳ! Gọi thế nào cũng không về! Đầu gấu số một thủ đô. Lúc mới gửi con, cô cũng lo lắm, lo nó khóc hoài giáo viên không chịu được, cuối cùng buổi chiều đến đón đã thấy nó cười ha hả ngồi lên đầu mấy thằng khác trong lớp. Mãi về sau cô mới biết, hoá ra nó khóc nguyên một tháng, không tháng nào là không khóc, chỉ là cô giáo không muốn mẹ lo nên mới nói dối."
Huỳnh Nam Phong ngồi cạnh xụ mặt, hậm hà hậm hừ nghe tiếp.
- "Hồi đó nhà cô thuê nhà ở Hoàng Mai, mỗi lần về nhà đều gặp xe buýt, mà cứ gần đến bến là nó rú còi như uống nước tăng lực, điếc tai. Hôm sau thấy con trai mình mang theo một đối đũa nhét trong cặp."
Đoàn Thu Mị: "Con mang đũa đi làm gì vậy?"
Huỳnh Nam Phong: "Thằng xe buýt còn rú nữa con lấy đũa chọc thủng bánh xe nó."
- "Lúc mới sửa nhà ở Hà Nội, bọn cô thuê một căn hộ, phòng bếp thông với phòng khách. Huỳnh Nam Phong thường ngày nghịch như quỷ, không lúc nào là không vung vẩy tay chân, nếu nó đột ngột im lặng là chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra. Trẻ con mà, chúng thường bắt chước các hàng động trên ti vi. Có một hôm cô đang nấu cơm trong bếp, thấy nó im hơi lặng tiếng, chắc mẩm thằng này lại đang nghịch cái gì rồi. Đi ra thì thấy ti vi vẫn bật, đèn điện vẫn sáng, tất cả mọi thứ vẫn ở chỗ của nó còn con trai mình thì đang...liếm sàn nhà."
- "Há Há Há Há Há!"
Huỳnh Nam Phong đấm đánh cốp một cái lên đầu Huỳnh Thanh Liên, quát:
- "Mày cười cái gì mà cười!"
- "Lớn lên tí nữa còn mặc váy công chúa chơi Barbie nữa cơ!"
- "Mẹ ơi mẹ đừng kể nữa được không?"
Đoàn Thu Mị phồng má:
- "Mẹ không kể thì mọi người cũng biết hết rồi, chưa kể con nhìn bạn con hứng thú chưa kìa!"
Huỳnh Nam Phong căm phẫn nhìn cậu, ngược lại, Nguyễn Bảo Uyên đáp lại hắn bằng một nụ cười thản nhiên, chăm chú nghe "mẹ chồng" nói.
- "Hồi đó dì hai nhà ngoại nó chưa bận như bây giờ, thường xuyên đón cháu tới chơi. Mà con bé đó thì có rất rất nhiều váy, đồ trang sức, trang điểm, búp bê, gấu bông các loại. Sáng đi chiều về thấy thằng con đẹp zai của mình đang tô trộm son môi."
- "Bác có ảnh không ạ?"
Lại còn xin ảnh nữa!
Huỳnh Nam Phong nghiến răng nghiến lợi, muốn lao lên phang vỡ cái ipad nhưng tiếc là đã quá muộn.
Trong ảnh là một cậu bé tròn như quả dưa hấu, mặt phúng phính trắng hồng, miệng tô son đỏ chót, chờm cả ra ngoài. Trên người cậu mặc một bộ váy công chúa 3 lớp diêm dúa, toét miệng tạo dáng e thẹn trước ống kính.
Lại còn tạo dáng e thẹn nữa chứ! Giờ tui chôn nó được chưa?
Huỳnh Chí Minh sảng khoái cười một trận.
- "Còn nhớ hồi bé lúc em đi công tác ở Mĩ không? Ngày nào nó ngủ dậy cũng thấy một thanh kẹo đặt giữa sân, nói là mẹ đi máy bay ngang qua thả kẹo xuống. Bà nội đi làm vất vả, cả tháng lương chỉ dùng để mua kẹo cho cháu, ăn cho đẫy vào rồi tròn như quả địa cầu, nhảy đến sập giường ông đây."
Nguyễn Bảo Uyên ngạc nhiên:
- "Cậu ấy có thể ăn hết cả một thanh kẹo trong một ngày?"
- "Đúng, một tháng có 31 ngày thì mua 31 thanh kẹo cho nó ăn. Mà cái nết ăn của ông này đúng là bẩn của bẩn. Ngày đầu tiên mẹ đi công tác, bác và bác gái ngủ cùng nó, nửa đêm thấy cháu mình mắt mở thô lố như con cá vàng, lăn một phát bò oạch dưới đất, muốn lôi lên cũng không lôi nổi. Thế là cả hai đành dải chăn dải gối dưới đất để nó nằm, dải đến đâu nó lăn ra ngoài đến đấy. Thậm chí cả hai còn dải trên cầu thang, dải ngoài ban công, may mà nó chưa lăn vào nhà vệ sinh."
- "Ngủ không ngủ nổi mà nhấc lên cũng không nhấc nổi, cuối cùng nhét cho nó viên kẹo cà phê vào mồm mới chịu ngủ. Nhưng mà sáng hôm sau ối giồi ôi! Ông ý chảy rãi! Đã thế còn chảy dãi màu cà phê, ướt đẫm một mảnh chăn gối. Ôi cháu tôi! Phát kinh lên được!"
Giờ kết thúc được chưa? 9 giờ 30 rồi!
- "Thằng này còn một lịch sử đen tối nữa. Hồi bé mỗi lần về quê là đầu gấu trong thôn, tổ liệng, cao bồi thôn, cua xe các kiểu. Hôm đấy bà phơi ngô ngoài sân, nó phi mẹ xe lên trên, làm một màn xoay vòng ảo diệu trên sân ngô, trượt gãy tay."
Nguyễn Bảo Uyên: "..."
Pha này thì đúng là ngu thật.
Huỳnh Nam Phong gượng gạo đứng dậy, nói to:
- "10 giờ rồi, đi ngủ thôi! Bà nội đã vào nghỉ rồi ạ!"
- "Từ từ." Huỳnh Chí Minh phất tay: "Để tao nói chuyện thêm tí nữa."
Sao tên này giỏi tiếp người già thế nhỉ?!
Nguyễn Bảo Uyên như nắm được suy nghĩ hắn, cười thầm. Tôi còn già hơn bố mẹ cậu cả nghìn tuổi.
- "Mai là mùng một rồi, ngày mai còn phải dậy sớm thắp hương, mùng một mà dậy muộn là dông cả năm đấy ạ."
- "Cũng vừa hết táo quân, mọi người đi ngủ đi, mai dậy sớm làm lễ."
Bọn họ chia nhau 5 chiếc giường tương ứng với 5 người con trong nhà, bà nội hắn ngủ nhà trong. Đoàn Thu Mị vì muốn chăm sóc mẹ nên tối hôm đó không ngủ tại đây mà về nhà ngoại ngủ với mẹ, bỏ lại hắn cùng Nguyễn Bảo Uyên.
Nguyễn Bảo Uyên tất nhiên sẽ ngủ cùng hắn rồi! Chẳng lẽ lại vào buồng trong ngủ cùng bà nội?
- "Sao cậu không nói chuyện?"
Nguyễn Bảo Uyên nghiêng đầu, sáp lại gần hắn, hơi thở nóng hổi phả lên vành tai người nọ.
Huỳnh Nam Phong cố kìm nén bản thân, lẳng lặng không đáp.
- "Nam Phong." Nguyễn Bảo Uyên nũng nịu.
- "Đại ca, anh ơi, sao anh không trả lời em."
Nguyễn Bảo Uyên gọi hắn là "Anh!", crush hắn gọi hắn là "Anh!".
So với chữ "anh" phát ra từ miệng thối của Chu Đường Lâm và Hoàng Văn Thái, chữ "anh" của cậu đáng giá nghìn tỷ, nếu là cứt cũng phải làm bằng vàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]