- "Cứ đốt cả ba bó đi, dù sao cũng không chỉ thắp hương mỗi mộ tổ tiên và mộ thằng Nhị, thắp xung quanh nữa."
Huỳnh Chí Minh lấy từ trong cốp xe hai bó nhang, châm lửa. Khói trắng nháy mắt bốc lên, lửa cháy hừng hực. Huỳnh Chí Minh vẩy tay, chia bó nhang ra làm bốn, đưa cho ba người bọn họ.
- "Thắp hương mộ tổ trước sau đó mới thắp xung quanh biết chưa?"
- "Vâng ạ." Huỳnh Nam Phong nhẹ giọng đáp, kéo cậu tới gần chiếc tháp.
Không hiểu sao cậu cảm giác, lúc ra tới cánh đồng, thần sắc Huỳnh Nam Phong thoáng ảm đạm đi nhiều.
Nguyễn Bảo Uyên bắt chước hắn làm lễ, cúi đầu trước mộ tổ nhà họ Huỳnh, thấy Huỳnh Nam Phong khẽ nhắn mắt bỗng đột ngột ngẩng đầu, đem nén hương còn lại trên tay thắp hương các ngôi mộ còn lại.
Huỳnh Sơn Trì. 1933-2013.
Sau này cậu mới biết, người này ông nội hắn, mất từ 8 năm trước.
Huỳnh Nam Phong thắp hương cho mộ ông mình, xoay người di chuyển đến cạnh bia đá nằm sau mộ ông.
Huỳnh Nhị. 1965- 2015.
Xưa kia có một đứa bé sinh non, vì quá đường đột mà cha mẹ gọi là Nhị, con thứ trong gia đình.
Nguyễn Bảo Uyên cúi người muốn thắp hương, Huỳnh Nam Phong quỳ xuống, đột ngột mở miệng:
- "Đây là bố tôi."
Năm 2015, Huỳnh Nam Phong tròn 12 tuổi.
Nguyễn Bảo Uyên trầm mặc, không đáp lại hắn.
- "Từ khi tôi sinh ra, bố tôi đã phải chạy thận." Ngữ khí hắn không mảy may dao động, có điều thanh âm càng lúc càng nặng trĩu: "Năm tôi 12 tuổi, gia đình tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sen/1286261/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.