- "Đẹp vãi chưởng!"
- "Bạn này được mới tới chứ không phải học sinh trong trường đúng không?!"
- "Đó là học sinh trường mình đấy."
Chàng trai đứng cạnh cô hừ lạnh, điệu bộ khinh khỉnh.
- "Cậu quen cậu ta sao?"
- "Có biết một chút, hôm trước còn vừa vì nó mà hẹn một đứa con gái ra cổng trường đánh nhau"
Hắn bĩu môi, ánh mắt không dời sân khấu.
Da trắng thật.
Cả khán đài xôn xao, đáng nhẽ ra đã phải kết thúc phân cảnh này, cả đoàn kịch bỗng đứng hình.
Ánh đèn rực rỡ như ánh dương, chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn nà, rọi lên mái tóc đen nhánh, phủ xuống tay áo người nọ. Nguyễn Bảo Uyên chưa kịp phản ứng lại, cả thân thể bỗng bị người khác vòng tay ôm lấy.
- "Lần sau phải cận thận chút, nếu lúc đó tôi đi mất rồi thì cậu biết làm sao?"
Huỳnh Nam Phong theo bản năng nhẹ nhàng nhắc nhở cậu, thuận tay trùm chiếc mũ lên đầu người nọ, cả khán đài lặng ngắt như tờ.
Con mẹ nó, muốn phát cơm chó thì về nhà mà phát, bà đây ăn đủ no rồi!
Nguyễn Bảo Uyên trầm giọng đáp lại hắn:
- "Cảm ơn."
Cảm ơn cl nhà chúng mày! Mấy người không định diễn tiếp à?!
Chu bệ hạ thiếu chút nữa bùng nổ tới nơi, may thay, Nguyễn Bảo Uyên vẫn nhớ rõ vai trò của bản thân, cất giọng phá tan bầu không khí:
- "Xin ngài chớ lo, tuy không thể hoá giải lời nguyền nhưng ta có thể làm giảm nó. Công chúa sẽ không chết mà chỉ ngủ một trăm năm. Một trăm năm sau, một chàng hoàng tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sen/1286245/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.