- "Sao đột nhiên lại đổi ạ?"
Khuất sau rèm sân khấu có hai người phụ nữ đứng đó, một cao một thấp, không khí có phần nặng nề.
- "Bây giờ cái quan trọng nhất là thời gian. Con thấy Trần Mạnh Hưng chưa, nó lì như thế chắc gì đã phối hợp diễn vai nữ chính, huống hồ dáng người cũng quá cao. Tuy Cao Phúc Minh đã cao lên tới 1m85 nhưng Trần Mạnh Hưng 1m82 vẫn quá nhỉnh, không hợp. Vả lại mọi người cũng kiến nghị nên sớm đổi người."
Chu Đường Lâm nhăn mặt, trầm giọng hỏi:
- "Chúng ta còn chưa thử, làm sao biết cậu ấy có tốt hay không?"
- "Mọi người đều đã nhất chí thông qua, em không thể vì bản thân em mà ảnh hưởng đến cộng đồng!"
Cô giáo tựa hồ đã mất kiên nhẫn, cao giọng quát.
- "Vậy đổi sang ai ạ?"
- "Đào Tranh Anh, trước đây con bé cũng từng trong đội kịch nhà trường, để vai chính cũng tốt."
- "Vậy Hưng sẽ diễn vai nào ạ?"
- "Vai hầu gái đi, nếu em ấy muốn."
- "Có khác nào vai kia đâu?! Sao nhất định phải là hầu gái?"
- "Các vai phụ khác đã hết rồi, mà nếu để em ấy vai một trong mười ba bà tiên, với biểu cảm kiểu đó, diễn sao nổi?"
Cô giáo tỉnh bơ đáp, Chu Đường Lâm nghiến răng nghiến lợi, toan phản bác lại, thanh âm bên phải đột ngột vang lên.
- "Chị, em diễn vai đó cũng không sao." Trần Mạnh Hưng cụp mắt, vẫn giữ giọng bình thản: "Dù sao cũng chỉ là một vở kịch."
Chu Đường Lâm phức tạp nhìn cậu, cô giáo bỗng vui mừng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-sen/1286241/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.