Lý Diễn rất ít khi đau bệnh, hắn không biết gì về thuốc men, nhìn Nguyên Nguyên phát sốt mà vẫn không biết làm cách nào, chợt nhớ ra trong núi có một con hồ ly tinh, cho nên tìm nó đến đây hỏi chuyện.
Khi hồ ly tinh nhìn thấy Nguyên Nguyên, lập tức hiểu ra ngọn ngành mọi chuyện. Bất đắc dĩ nhìn Lý Diễn, "Ngươi đã giúp y rửa sạch hậu huyệt chưa?"
"Hả?" Lý Diễn thầm nghĩ không biết hồ ly tinh này nói vớ vẩn, hay là hắn đã nói hết sự thật, bao gồm cả việc hắn lăn lộn với Nguyên Nguyên suốt đêm.
Hồ ly tinh thở dài, nó bỗng cảm thấy tên đạo sĩ kia khá tốt, ít nhất là không ngu ngốc như Lý Diễn, còn không biết rửa sạch.
Hồ ly tinh nói: "Sau khi giao hợp, nhất phải rửa sạch bằng nước, con thỏ này quá non, giống với phái nam bình thường, không thể hấp thụ tinh dịch, sẽ phát sốt, bụng khó chịu, ngươi phải chú ý."
Lý Diễn gật gật đầu, đang định đi lấy nước, nhớ lại lời hồ ly tinh nói, hắn hỏi lại: "Ngươi nói hắn là thỏ?"
Hồ ly tinh xua xua tay, nói: "Đúng vậy, ngươi là đạo sĩ không nhìn ra được, nhưng giữa yêu tinh bọn ta lại rất rõ ràng, y là thỏ tinh, mà còn là vừa thành hình người, có lẽ con thỏ nhà ngươi vẫn luôn muốn chạy trốn."
Lý Diễn nghĩ đến con thỏ mình từng nuôi trước kia, lẩm bẩm: "Chẳng trách, nhưng đường ra khỏi núi cũng không dễ dàng."
Lý Diễn có khả năng tu luyện thiên phú, lúc sinh ra thì trên trời xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, bị ném vào trong núi, ngoài núi còn có pháp trận hạn chế.
Tên đạo sĩ ném hắn đến đây là vì lấy tiền làm việc, nhưng có vẻ trong thâm tâm không xấu xa như vậy, chọn nơi có nhiều linh khí nhất, dựng một căn nhà tre trên núi, cho rất nhiều sách và một ít thức ăn, thiết lập pháp trận ngăn chặn sự tấn công của thú dữ, sau đó để lại một câu rồi rời đi.
"Nếu muốn rời khỏi nơi này, phải tự thân tu luyện để phá phong ấn."
Qua nhiều năm, Lý Diễn đã phá tan pháp trận phong ấn quanh căn nhà tre bằng chính sức mạnh của bản thân, tự mình cải tiến, thế nhưng pháp trận ngoài cùng vẫn còn hơi khó khăn.
Hồ ly tinh không biết Lý Diễn đang nghĩ gì, liền thúc giục hắn đi lấy nước ấm, đưa hắn một ít linh dược rồi rời đi, nó không muốn nhìn hai người thân mật dựa sát vào nhau trên giường.
Lý Diễn lấy nước ấm giúp Nguyên Nguyên tắm rửa sạch sẽ, còn đắp khăn ấm lên trán cho cậu, dùng miệng mớm thuốc, ngủ li bì một ngày, đến tối Nguyên Nguyên mới tỉnh lại.
Nguyên Nguyên mở to mắt ra nhìn xung quanh, thấy mình vẫn còn ở trên núi nên là mặt xịu xuống, nhưng nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của Lý Diễn lại cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: "Ngươi buồn ngủ sao?"
"Ừm." Lý Diễn uể oải cả ngày, mơ mơ màng màng sắp ngủ, thấy Nguyên Nguyên đã tỉnh, vậy là yên tâm lên giường ôm người vào trong lòng.
Nguyên Nguyên áp vào ngực Lý Diễn, cảm giác ấm áp, còn cả luồng linh khí xung quanh khiến cậu rất thoải mái nên nói: "Lý Diễn, ngươi tỉnh lại, ta sẽ đi."
Lý Diễn lập tức tỉnh táo lại, cắn nhẹ vành tai Nguyên Nguyên, nói: "Ngươi đi đâu?"
Nguyên Nguyên khẽ nói: "Ngươi, ngươi nói làm cho ngươi thoải mái thì sẽ để ta đi."
Lý Diễn nhớ lại lời hồ ly tinh nói, thế là nói: "Ta nói thoải mái nhưng ngươi còn chưa thoả mãn ta, nếu ngươi dám chạy lung tung, ta sẽ ăn ngươi."
Nghe đến "ăn", Nguyên Nguyên sợ đến mức run lên bần bật, không dám nói nữa. Nhưng cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng tối hôm qua Lý Diễn đã nói, bây giờ lại thay lời, nếu không thể rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống lo âu căng thẳng thì thật là đáng thương.
Lý Diễn nhận ra Nguyên Nguyên bị mình doạ làm cho sợ hãi nên ôm chặt lấy cậu, đang định dỗ dành cậu vài câu, lại nghe thấy tiếng Nguyên Nguyên khóc, nước mắt rơi trên cánh tay, nóng ẩm, chảy rất nhiều nước mắt, như dòng nước nhỏ chảy liên tục.
Lý Diễn lau nước mắt trên khoé mắt Nguyên Nguyên, "Sao lại khóc?"
Nguyên Nguyên bĩu môi, nức nở nói: "Ngươi, ngươi bắt nạt ta, ngươi nói dối, ngươi không muốn để ta đi!"
Ý đồ bị bại lộ, Lý Diễn xấu hổ, nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc xoa đầu Nguyên Nguyên, "Ai nói ta nói dối ngươi, ta chưa nói ta thoải mái."
"Ngươi, ngươi nói..." Nguyên Nguyên đỏ mặt ngại ngùng khi nói đến chuyện giao hợp, nhưng uất ức quá nên vẫn nói: "Mỗi lần ngươi xuất tinh vào trong đều nói thoải mái, hức hức... rất nhiều lần... còn, còn nhiều nữa."
Nghe đến "xuất tinh vào trong", dương v*t của Lý Diễn lập tức cương lên, cảm giác mềm mại ướt át và nóng ấm trong lỗ hậu thực sự rất mê hồn, chỉ cần nghe đến câu này thôi đã khiến dương v*t của hắn hưng phấn rồi, hắn nắm lấy tay Nguyên Nguyên áp vào dương v*t của mình, "Ngoan, vuốt nó giúp ta đi."
Nguyên Nguyên chạm vào dương v*t nóng rực, muốn thu tay lại nhưng bị giữ chặt, cậu nói: "Không, không muốn, ngươi lại gạt ta."
Lý Diễn thấy Nguyên Nguyên đã trở nên thông minh hơn, mà còn biết cách uy hiếp mình vào ngay lúc này, đành nói: "Vậy thế này đi, nếu ngươi mang thai rồi sinh con, đích thân ta sẽ đưa ngươi xuống núi."
Thỏ đực làm sao có thể mang thai sinh con, đương nhiên đang dỗ dành cậu, nếu như vậy, Nguyên Nguyên chỉ có thể đợi hắn phá phong ấn, hoặc là ở lại đây cùng hắn mãi mãi.
Nguyên Nguyên nghe hồ ly tinh nói các đạo sĩ đều sợ thề, bèn nói: "Vậy, vậy ngươi thề đi."
Giọng điệu của Nguyên Nguyên rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, làm cho Lý Diễn buồn cười, hắn giơ bốn ngón tay lên thề độc, dù sao thỏ đực cũng không mang thai được, cho nên lời thề sẽ không linh nghiệm.
Thực ra Nguyên Nguyên vẫn còn nhỏ, cha mẹ cậu không nói cho cậu biết mối liên hệ giữa việc giao hợp và con cái, cũng không nói rốt cuộc là ai sinh cậu, đợi khi nào cậu được một tuổi mới nói, ai ngờ đâu lại bị lạc đường.
Hồ ly tinh nói "ăn" nhiều tinh dịch sẽ có thể mang thai sinh con, Nguyên Nguyên không tập trung nên nghe rõ điều kiện tiên quyết, tưởng mình có thể sinh con, vậy là cầm dương v*t Lý Diễn, vuốt nhẹ.
Bàn tay nhỏ nhắn rất mềm mại, cầm lấy dương v*t vô cùng thoải mái, vén chăn lên là có thể thấy bàn tay trắng nõn cùng với dương v*t đỏ sẫm, rất là dâm mỹ.
Lý Diễn thấp giọng thở dốc, cúi đầu hôn lên môi và mắt Nguyên Nguyên, cởi vạt áo ra, xoa nắn hai đầu v* sưng đỏ dựng đứng của cậu, sau đó ngậm lấy.
"Ưm~" Nguyên Nguyên cảm thấy ngứa ran toàn thân, hậu huyệt ra rất nhiều nước, muốn được đút vào, liền nói: "Bắn, bắn vào đi."
Lý Diễn tức giận tét mông Nguyên Nguyên, mắng: "Đĩ điếm, ngươi còn chưa khỏi bệnh mà đã đòi ăn tinh dịch!?"
Nguyên Nguyên đỏ mặt, nhìn xuống thì thấy "mắt ngựa" đang phun tinh dịch. Nhớ đến việc nuốt t*ng trùng là có thể mang thai nên cậu trượt xuống, ngậm lấy dương v*t, liếm hết tinh dịch vào miệng.
"Ha ——"
Quá sảng khoái, được khoang miệng nóng ẩm ngậm trọn lấy nó, chiếc lưỡi lướt qua thân dương v*t, như được vô số bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve, nhìn xuống thấy Nguyên Nguyên với đôi mắt đỏ hoe và cái miệng nhỏ ngậm hết dương v*t thô to, làm cho người ta không khỏi hưng phấn.
Lý Diễn cảm thấy Nguyên Nguyên hấp dẫn, quyến rũ hơn cả hồ ly tinh trong tiểu thuyết, ít nhất hồ ly tinh còn biết giải thích cho người ta hiểu, còn biết khẩu dâm, thỏ con này thì chẳng nói câu nào, chỉ mở to đôi mắt vô tội, rưng rưng mà nhìn, như thể không biết thứ mình đang nuốt là t*ng trùng, mà la mật hoa gì đó.
"A ưm..."
Nguyên Nguyên ngậm dương v*t thật sâu trong miệng, cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm láp quanh nó, sau đó thì bị hắn đè gáy lại, thúc dương v*t càng sâu hơn, đến mức cậu sắp không thở nổi.
Quái vật khổng lồ không hề kiêng dè gì mà thúc vào khoang miệng non mềm và chạm đến cuống họng, ngăn hết tiếng rên rỉ, chỉ còn nước mắt chảy xuống.
Lý Diễn nhìn đôi mắt đẫm lệ của Nguyên Nguyên, ngón tay vẫn ôm lấy dương v*t của hắn, hai má mềm mịn phồng lên cực kỳ đáng yêu, gần như sắp lên đỉnh, thúc vào mấy chục lần nữa rồi bắn ra.
Tinh dịch nóng bỏng tràn xuống cổ họng, như là bị nước nóng dội vào, Nguyên Nguyên nhanh chóng nhả ra, nhưng lại nuốt hết tinh dịch vào, còn liếm môi ngay trước mặt Lý Diễn.
"Ngươi..." Yết hầu của Lý Diễn trượt xuống, chỉ muốn đè Nguyên Nguyên xuống ngay lập tức, đút dương v*t vào hậu huyệt, đ.ụ chết yêu tinh này, nhưng hắn vẫn nhịn lại, lau miệng cho cậu rồi ôm vào lòng.
Nguyên Nguyên bị ôm chặt có hơi nóng nực, rầu rĩ nói: "Khi nào ta khoẻ hẳn, ngươi nhớ cho ta thật nhiều tinh dịch, như vậy thì ta mới có thể mang thai."
Nghe những lời nghiêm túc này, Lý Diễn bị dục vọng dằn vặt, hắn tức giận nói: "Không được nói nữa, nếu không ta sẽ khâu miệng ngươi lại."
Nguyên Nguyên rất tò mò, hỏi: "Ngươi khâu miệng ta bằng cách nào?"
Lý Diễn tức muốn chết, hắn không ngờ thỏ con mới thành tinh lại ngây thơ đến thế, hắn nói: "Vậy thì cắt lưỡi ngươi rồi ăn luôn."
"A!" Nguyên Nguyên sợ hãi ghé sát vào trong lồng ngực Lý Diễn, túm áo hắn rồi nói: "Ngươi, ngươi đừng ăn ta."
Ngay sau đó, hai cái tai thỏ lớn màu trắng xuất hiện trên đỉnh đầu Nguyên Nguyên, tai quá lớn nên một bên bị cụp xuống, Lý Diễn nhìn mà sững sờ.
Nguyên Nguyên nhận ra mình không thể kiểm soát được hình dạng, vội vàng che lỗ tai lại, đỏ mặt nói: "Ngươi, ngươi đừng nhìn!"
Lý Diễn giơ tay sờ tai thỏ cụp xuống, là cảm giác quen thuộc, lông tơ mềm mịn, sờ rất êm tay, vì vậy hắn nói: "Cứ nhìn!"
"Ngươi..." Nguyên Nguyên sợ Lý Diễn phát hiện mình là một con thỏ, rồi sẽ ăn thịt mình ngay lập tức, lo sợ đến mức bật khóc: "Hu hu hu hu... đừng, đừng nhìn, ta, ta không phải thỏ..."
"Ồ... vậy đây là cái gì?" Lý Diễn cầm tai thỏ, xoa xoa trong tay, "Đây là tai hồ ly à?"
"A... Phải... Ưm..." Nguyên Nguyên chưa kịp nói xong thì môi đã bị chặn lại, hơi thở ấm áp phả vào mặt, chiếc lưỡi hung tợn luồn vào trong, khuấy đảo khoang miệng, làm cậu không ngậm được miệng, nước bọt chảy ra khoé môi.
"Ngươi ngốc thật!" Lý Diễn buông ra thì thấy Nguyên Nguyên đã đỏ bừng cả mặt, thế là nhéo má cậu, dạy dỗ: "Ngươi còn định nói dối ta, chẳng lẽ ta chưa từng thấy hồ ly tinh sao?"
"Ta, ta, ta..." Nguyên Nguyên sợ Lý Diễn biết mình lừa hắn, thẹn quá hoá giận ăn thịt cậu, vội vàng nắm lấy tay hắn, nói: "Ta lừa ngươi, nhưng ngươi đừng ăn thịt ta được không?"
"Không ăn không ăn..." Lý Diễn nhéo mông cậu, cảm thán xúc cảm thật tốt, "Cho đ.ụ là được."
Nguyên Nguyên đỏ mặt không nói lời nào, tai thỏ của cậu vừa nhếch lên nhanh chóng cụp xuống.
Lý Diễn ghé vào tai thỏ, hỏi: "Nguyên Nguyên có cho đ.ụ không?"
Nguyên Nguyên ngập ngừng nói: "Ch...cho."
Lý Diễn hài lòng hôn lên má Nguyên Nguyên, sau đó xoa tai thỏ của cậu, nó thật sự quá êm, quả nhiên lông con thỏ hiền lành hoàn toàn khác so với những con thú hoang trên núi.
"Đừng, đừng..." Nguyên Nguyên muốn nói đừng xoa, vì sợ lông sẽ bị xới tung, nhưng nhìn bộ dạng tự mãn của Lý Diễn lại không dám nói.
Xoa thì xoa đi, còn hơn là bị ăn. Làm thỏ quá khó khăn, hu hu hu...