Cô hiệu trưởng là người dễ tính và khéo nói, trong bữa ăn không đềcập đến quá khứ hay bất cứ điều gì có thể đụng chạm đến lòng tự ái củaNam nên hắn cũng dần tỏ ra tự nhiên. Bữa cơm kết thúc với một cú điệnthoại của ai đó gọi đến, cuộc điện thoại đó chắc hẳn quan trọng khiến cô hiệu trưởng phải suy tư. Linh biết mẹ muốn dành trọn vẹn Tết năm naycho gia đình, nhưng cũng không muốn điều đó nếu là sự gượng ép.
- Cuộc hẹn đó quan trọng phải không ạ?
Cô hiệu trưởng nhìn cô con gái bằng cái nhìn hối lỗi và gật đầu:
- Xin lỗi con, thực sự cuộc hẹn này là một trong những cuộc hẹn quantrọng nhất trong năm. Nó có thể đem lại cho Học viện HA một nhà tài trợlớn.
- Vâng, con hiểu mà! Lát nữa con và Nam sẽ đi xem bắn pháo hoa.
- Nam à, bác trông cậy vào cháu đấy nhé!
Một lát sau, trong ngôi nhà số 998 chỉ còn lại Linh và Nam.
- Thỉnh thoảng mẹ mình vẫn phải đi như vậy, do công việc cũng không thể làm khác được.
Linh nói, giọng có chút phiền muộn, vì công việc mà đã rất lâu rồi gia đìnhcô không được sum họp, nếu hôm nay không có Nam ở đây, cô sẽ phải đónTết một mình. Nam không nói gì, nhưng nét mặt tỏ ra ôn hòa như thể cảmthông, hắn vốn nói chuyện rất ít, lại không biết đùa để làm không khívui vẻ khiến không khí giữa hai người có chút lặng đi. Là một người nhạy cảm như Linh tất nhiên là không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-san/2961910/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.