Trong hẻm mờ tối, con đường này rất hẹp, hai bên còn có hai tòa nhà cổ, rất dài, tường cao lại dựng đứng phủ đầy rêu phong khiến không khí càng trở nên mờ mịt và lắng đọng hơn mấy phần.
Mộc Tử Đình cầm dao đi đành trước, bước chân hết sức cẩn thận, từng giác quan và tế bào đều như muốn căng ra, níu giữ từng thay đổi dù là rất nhỏ như một cơn gió hay một cái hà hơi thật nhẹ cũng khiến cô hít sâu vào một hơi.
Mộc Tử Đình là một thợ săn quỷ, cô có cảm giác rất mạnh với những vị trí có quỷ chiếm đóng. Giả dụ như chỗ này, trong không khí ẩm mốc cùng lụp xụp, cái mùi thối rữa không lẫn vào đâu được kia lại khiến người ta vô cùng buồn nôn.
Con quỷ này, nhất định là cao hơn cô ít nhất một cấp. Cấp bảy chăng?
Theo như Mộc Tử Đình nhận xét, ổ quỷ này không thể làm khó được Lăng Phục Hy. Anh ta gọi cô tới hẳn không phải là muốn cùng cô hợp tác, mà có lẽ phải là rèn cặp tôi giũa cô thì đúng hơn. Thật mệt cho anh ta quan tâm cô đến vậy. Chẳng qua là muốn huấn luyện cô để bắt một quỷ vương sắp xuất thế thôi sao?
Xem ra, quỷ vương này thật sự không phải tầm thường. Cứ như Mộc Tử Đình nhận xét Lăng Phục Hy đã vô cùng cường đại rồi, nhưng người có thể khiến anh ta lưu tâm, nhất định cũng không phải kẻ vừa.
Đó là kẻ như thế nào đây?
" Phía trước, hướng đông, đi thêm 200 mét!"
Lăng Phục Hy đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-san-quy/112635/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.