Giữa trưa, mấy chiếc chiến thuyền thiết giáp đúng hạn ngừng, tiếp Ôn Liễu Niên và người còn lại về đại doanh. Đương nhiên, vì để lấy lòng Diệp cốc chủ, ám vệ đã xắn tay áo chặt cây làm bè gỗ, kéo con chim báo tang đang bị ngất xỉu về.
Nhìn thấy mọi người trở về, tâm Sở Uyên vẫn treo ở cổ họng cuối cùng thả xuống: "Tình hình chiến đấu sao rồi?"
"Hết thảy đều giống như dự đoán lúc của chúng ta lúc trước." Ôn Liễu Niên nói, "Đảo Bạch Sương rất lớn, nói không chính xác rốt cuộc đối phương có bao nhiêu binh lực, trên cảng dừng đầy chiến hạm và chấn thiên hỏa pháo, phòng bị cực kỳ nghiêm mật. Bất quá số lượng chim báo tang ngược lại là không nhiều, chỉ có hơn mười con."
Diệp Cẩn vòng tới vòng lui quanh con chim báo tang kia nhìn nửa buổi, sau đó nói: "Lông còn rất dài."
Thẩm Thiên Phong: "..."
Đoạn Bạch Nguyệt: "..."
"Cốc chủ." Ám vệ lo lắng đề phòng, "Người mang trở về vẫn chưa chịu tỉnh, sẽ không phải là ngủm luôn rồi chứ." Chúng ta đánh thật sự không dùng nhiều lực lắm đâu !
"Sẽ không." Diệp Cẩn nhấc mí mắt nhìn nhìn, "Cho uống chút dược thì sẽ tỉnh."
Ám vệ lúc này mới thả tâm, ba chân bốn cẳng kéo người xuống. Sau khi Ôn Liễu Niên qua loa tắm rửa xong, cũng đi tìm Sở Uyên và mọi người, đem chuyện đêm qua tỉ mỉ nói một lần.
Nguồn nước trên đảo Bạch Sương đa phần có rất nhiều, quả quyết không có khả năng rải thuốc bột trong một đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149514/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.