Tuy nói biện pháp của Ôn Liễu Niên có chút kì lạ, bất quá cẩn thận ngẫm lại cũng là tựa hồ có thể làm. Vì thế buổi chiều ngày đó, ám vệ liền tìm được khúc phổ ở trên đường, lại mua một cây sáo ngọc, đồng thời giao cho hắn.
Bởi vì khúc nhạc này lưu truyền rất rộng, lại có chút... Hạ lưu, vì thế Ôn đại nhân đi một vòng lớn ở trong nhà, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, cuối cùng thậm chí còn ý đồ ôm bánh xe nhảy xuống giếng cạn. Triệu Việt dở khóc dở cười nhanh chóng giữ chặt người: "Không bằng mang ngươi đến sau núi?"
"Cũng được cũng được." Ôn Liễu Niên liên tục gật đầu, bằng không nếu là để dân chúng nghe được, mình nhất định sẽ lập tức thu thập bao phục trở về Giang Nam !
Triệu Việt dắt Hắc Phong đến, mang hắn một đường ra khỏi thành.
Núi ở bờ biển tất nhiên không thể so với trong đất liền, đa phần đều có vài tảng đá lớn hoang vắng, cũng không cao. Hai người xoay trái xoay phải, cuối cùng tìm được một chỗ vừa mát mẻ lại vừa yên tĩnh, hơn nữa phong cảnh còn rất đẹp. Ôn Liễu Niên ngồi ở trên tảng đá, lấy ra sáo ngọc mở ra khúc phổ, bắt đầu nghiêm túc thổi... thập bát mô.
Triệu đại đương gia tâm tình có chút phức tạp.
Luyện tập ba bốn lần, Ôn Liễu Niên hỏi: "Thế nào?"
Triệu Việt nói: "Rất hay."
Ôn Liễu Niên lại hỏi: "Có thần hồn điên đảo không?"
Triệu Việt: "..."
Ôn Liễu Niên hai mắt nóng bỏng.
"Thần hồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149498/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.