Ảnh vệ Thẩm Thiên Phong dạy dỗ, khinh công tất nhiên không thể khinh thường. Trên tường thành rất nhanh liền chiến thành một đoàn, tiếng đao kiếm chém giết không dứt bên tai, Ôn Liễu Niên vẫn là lần đầu tiên lên chiến trường, tuy nói biết rõ bên trong có vài phần ý tứ diễn trò, nhưng cũng thấy rất lo lắng, ngửa đầu nhìn cơ hồ không dời mắt.
Sở Miễn thủ ở bên cạnh nhìn hắn, trong lòng càng tỏ ra nóng bỏng, nếu không phải kiêng kị Hoàng thượng với phụ thân, cơ hồ nghĩ muốn xông qua dựa vào gần một chút - Ánh mắt rõ ràng không che giấu, trong lòng ám vệ cũng thẳng nghẹn khuất, nếu đối phương là côn đồ lưu manh hàng thật giá thật, vậy đánh cho chổng mông lên trời một trận cũng sảng khoái, nhưng cố tình người kia rõ ràng là một con mọt sách, nếu đánh thì rất bỉ ổi, ngày thường lại cực kỳ lễ nhượng cung khiêm, khiến người ta dở khóc dở cười, quả thật không biết nên xử trí thế nào mới tốt.
Thẩm Thiên Phong và Đoạn Bạch Nguyệt so hơn trăm chiêu, đều bất phân thắng bại, tiên phong Sở quân nhân cơ hội dựng lên cột gỗ to tròn đụng mở cửa thành, giống như thủy triều ào ào tràn vào. Ngựa chiến hí dài tấm chắn lăng hàn, ba ngàn tướng sĩ hô đến chấn vang trời, giữa trời đất nhiễm lên một tầng đỏ tươi dày đặc.
Vài chục đạn tín hiệu gào thét bắn lên trời, là ám hiệu ước định lúc trước. Chốc lát sau, vốn dĩ Sở Hằng đang canh giữ bên cạnh hai mươi quân tiên phong đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149496/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.