Sau ngày mười lăm tháng giêng, song thân Ôn gia liền trở về Giang Nam, Chu Mộ Bạch đi theo thương đội cùng nhau lái thuyền rời bến, nói là muốn thăm vài bằng hữu. Trong nhà một lần nữa an tĩnh lại, ám vệ đều đang cảm khái, cũng không biết đám Thượng bảo chủ đi đâu, cư nhiên lâu như vậy còn chưa trở về.
Mờ mịt tại Đông Hải, một chiếc thương thuyền cực lớn đang lướt sóng mà đi. Thượng Vân Trạch tung áo choàng bọc lấy người bên cạnh: "Trở về ngủ một lát?"
"Không mệt." Mộc Thanh Sơn lắc đầu cự tuyệt.
"Chỉ là ra ngoài biển thôi, sao lại hưng phấn như thế." Thượng Vân Trạch dở khóc dở cười, "Trời chưa sáng đã tỉnh lại, buổi tối thì đến hơn nửa đêm mới chịu đi ngủ, ban ngày còn không mệt."
"Lúc trước ta chưa ngồi thuyền qua bao giờ." Ánh mắt Mộc Thanh Sơn sáng long lanh, "Cũng không nghĩ tới có thể rời bến."
"Ngồi hơn mười ngày, cũng nên ngồi đủ rồi." Thượng Vân Trạch ôm chầm bả vai hắn, "Ngoan, theo ta trở về khoang thuyền, lát nữa sẽ nổi gió."
"Không về !" Mộc Thanh Sơn kháng nghị.
"Không về liền hôn ngươi." Thượng Vân Trạch uy hiếp.
Mộc Thanh Sơn đá đá hắn, một chút cũng không bị dọa.
Thượng Vân Trạch hít sâu một hơi, vừa tính toán cưỡng chế ôm người trở về, bên tai lại truyền đến tiếng hát du dương như có như không.
"Ý?" Mộc Thanh Sơn cảm thấy có chút kỳ quái, "Ngươi có nghe tiếng gì không?"
"Có." Thượng Vân Trạch gật đầu.
"Vậy không phải ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149489/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.