Vài ngày sau, toàn bộ người Lưu gia đều được hạ táng, cái tên Sa Hà bang cũng triệt để biến mất ở trong giang hồ. Dân chúng khi đi ngang qua nhìn thấy tòa nhà đổ nát, cũng khó tránh khỏi thổn thức vài câu thế sự vô thường, môn phái đã từng hiển hách nhất thời, bỗng dưng lại gặp tai họa như vậy, cũng không biết là ai độc ác như thế, ngay cả già trẻ lớn bé cũng không buông tha.
Đào Hoa cũng đến trước mộ phần đốt vài tấm giấy tiền, vốn dĩ trong lòng tràn đầy hận ý nhưng nhìn thấy vài thi thể cháy đen kia, thì đã biến mất hầu như không còn, chỉ cảm thấy lo sợ nhiều năm, tất cả đều giống như một giấc mộng.
Tiểu Linh Tử như trước không hề có tin tức không biết là sống hay chết. Về phần tháp Bạch Ngư thì là triệt để bị nổ tung, cùng cả phòng tối dưới ám cách, biến thành một mảnh phế tích bị tàn phá.
Điều đáng chúc mừng duy nhất, là đêm đó Lưu Uyển Chi vừa vặn đến miếu thắp hương nên tránh được một kiếp, nhưng bởi vì nhận phải kích thích quá lớn, cả người đều biến thành khờ khờ ngốc ngốc. Vì thế Diệp Cẩn chỉ có thể âm thầm tạm thời đưa người đến Quỳnh Hoa cốc, thứ nhất có đệ tử giúp chiếu khán chẩn trị, thứ hai cũng miễn đưa tới mối họa lần nữa
Sau khi xử lý xong việc hậu tục Bình Lãng bang, mọi người cũng lên đường trở về thành Đại Côn.
"Nuôi quân ngàn ngày, dụng binh một giờ." Trong phủ Vương gia, Sở Thừa vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149481/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.