"Hay là để ta vào gọi bà bà ra?" Hải Hoa nương hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhìn dáng vẻ Thạch bà bà, rõ ràng là biết được vài chuyện, nhưng kiêng kị ai đó nên mới không dám nói, ép không được.
Điểm tâm trong lồng đã hấp xong, tay Thạch bà bà hơi run rẫy, lúc xốc vỉ trúc lên, suýt chút nữa thì làm mình bị phỏng.
"Bà bà cẩn thận." Ôn Liễu Niên thay nàng bắt được.
"Ôn đại nhân." Thạch bà bà trong lòng càng tỏ ra bối rối, "Ta thật sự là không biết gì hết a."
"Không biết thì không biết, ta không hỏi nữa là được." Ôn Liễu Niên cười cười, từ trong vỉ hấp lấy ra một cái điểm tâm, nóng hôi hổi nhưng không nỡ để xuống, dè dặt cẩn thận cắn một ngụm, đều là nhân mật đường.
"Đại nhân, chờ đã." Thạch bà bà thấy vậy thì lo lắng, gạo nếp với đường đều rất nóng, nào có ai ăn ngay khi vừa mới ra lò đâu chứ.
"Ăn ngon." Ôn Liễu Niên khen ngợi, "Trong thành Đại Côn không có bán."
"Đây là do ta tự mình nghĩ ra, bỏ thêm trứng gà và đậu đỏ." Thạch bà bà nói, "Bên ngoài tất nhiên không có bán."
"Trách không được." Ôn Liễu Niên lại cắn một ngụm, thuận tiện đóng cửa phòng bếp lại.
"Này..." Thạch bà bà lại có chút khẩn trương.
"Hai người bên ngoài đều không cho phép ta ăn nhiều." Ôn Liễu Niên bĩu môi, "Nếu bị nhìn thấy, thì sẽ lải nhải nhắc cả ngày." Vẫn là đóng cửa lại thì tốt hơn.
"Vóc dáng đại nhân hơi gầy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149463/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.