Bởi vì ba con Hồng giáp lang kia chỉ cần vừa rời khỏi kim giáp lang, thì là bộ dáng vùi đầu khổ não sống dở chết dở, còn không ăn không uống. Vì đề phòng vạn nhất, Đoạn Bạch Nguyệt đành phải để Ôn Liễu Niên tạm thời mang trở về - Bằng không nếu là thật sự bị bệnh, vậy chỉ sợ mình lật hết Tây Nam, cũng không tìm ra được mấy con khác.
"Bản quan tất nhiên sẽ hảo hảo dưỡng." Ôn Liễu Niên vui vẻ đáp ứng.
Đoạn Bạch Nguyệt trơ mắt nhìn hắn mang hồng giáp lang đi, trong lòng thoáng khó chịu. Người khác không cướp được cũng thôi đi, rốt cuộc cư nhiên ngay cả mình cũng không bảo đảm, chuyện thiệt thòi như thế, thật không giống như là phong cách hành sự lúc trước.
Ôn Liễu Niên ngược lại rất là cao hứng, sau khi mang Hồng giáp lang về nhà, liền đổi chiếc hộp lớn hơn một chút, lại đem thực liêu Diệp Cẩn phối lúc trước đút cho chúng nó ăn. Ám vệ ở bên cạnh vây quanh một vòng nhìn, thuận tiện cảm khái hiếm khi thấy được Tây Nam vương khốn quẫn a, thật giống y chang nhìn thấy cung chủ khốn quẫn, chúng ta căn bản không có âm thầm sảng khoái.
"Vương thượng." Đợi sau khi Ôn Liễu Niên rời đi, Đoạn Niệm hỏi, "Chúng ta thật sự phải nhúng tay chiến sự Đông Hải?"
"Vì sao không thể?" Đoạn Bạch Nguyệt hỏi lại.
"Lúc trước Vương thượng từng nói qua, chỉ cần đóng quân ở thành Mộc Dương, sẽ không can thiệp quân chính Sở quốc." Đoạn Niệm nói, "Huống hồ nếu hành động lần này bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149443/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.