Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Bờ biển gió lớn, thời tiết cũng lạnh, cho nên càng lộ rõ ổ chăn ấm áp mềm mại, thoải mái đến động một chút cũng không muốn động.
"Nếu là không muốn dậy, thì nằm thêm một lúc nữa đi." Triệu Việt giúp hắn dịch lại góc chăn, "Vừa mới nghe được bọn Thẩm minh chủ đã dậy rồi, ta ra ngoài hỏi một chút, xem Sở Hằng đầu kia có tin tức gì không."
"Cũng được." Ôn Liễu Niên lại rụt rụt vào trong chăn, lười biếng nhìn hắn ra cửa.
Ám vệ từ trong viện đứng lên.
"Đêm qua đa tạ chư vị." Triệu Việt nói, "Vất vả."
"Đại đương gia không cần khách khí, đây vốn dĩ là chuyện thuộc bổn phận của chúng ta." Ám vệ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại có chút phức tạp - Huống hồ ít nhiều gì chúng ta cũng coi như mất chức, để lưu manh trộm mất quần lót của đại nhân.
Chuyện này, quả thực suy nghĩ một chút cũng liền muốn khóc.
"Thẩm minh chủ với Diệp cốc chủ đâu rồi?" Triệu Việt lại hỏi.
"Vừa mới ra ngoài, hẳn là ở nhà ăn." Ám vệ chỉ đường.
Triệu Việt sau khi nói lời cảm tạ, liền ra ngoài tìm hai người bọn hắn, tính toán hỏi một chút xem tình hình chiến đấu như thế nào.
Ám vệ một đường nhìn theo bóng dáng Triệu Việt biến mất, oanh oanh liệt liệt xoay người nhảy vào trong phòng ngủ.
"A a a !" Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ.
"Đại nhân đừng sợ." Ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149437/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.