"Ôn ái khanh bị bệnh?" Trong Hoàng cung, sau khi Sở Uyên nghe được tin tức thì khẽ nhíu mày.
"Đúng vậy, vừa có người đến thông truyền, có cần mời Ngự y đến Ôn phủ chẩn trị cho đại nhân không?" Tứ Hỉ công công cẩn thận hỏi.
"Tiểu Cẩn ở ngoài cung, hắn cùng Ôn ái khanh có quan hệ rất tốt, hẳn là sẽ đến xem thử, không cần tìm người khác." Sở Uyên nói, "Đại khái là tối qua thức đêm, lúc trở về bị nhiễm lạnh, kêu y quan tìm chút thuốc bổ đưa qua đi."
"Dạ." Tứ Hỉ lĩnh mệnh, khom người rời khỏi Ngự Thư phòng sai người đi chuẩn bị.
Sở Uyên lắc đầu, tiếp tục nhìn sổ con trong tay. Mà Vưu Đại Dư sau khi nghe nói Ôn Liễu Niên nằm trên giường dậy không nổi, ngược lại là trong lòng thở phào một hơi, thậm chí ước gì hắn bệnh càng nặng càng tốt -- Tuy nói ngoại trừ Trương Uẩn, hạng mục buổi lễ lần này người còn lại cũng không mắc phải sai lầm, cũng không sợ sẽ tra ra manh mối gì, nhưng mặc kệ thế nào, cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm cũng không coi là tốt, đừng nói chi người nọ còn là sủng thần của đương kim hoàng thượng, trong miệng dân chúng là đệ nhất tài tử.
Gần đây tiếng gió tựa hồ có chút chật vật a.
...
Vưu Đại Dư buông chén trà trong tay, gọi quản gia chuẩn bị cỗ kiệu, một đường đến tiệm gạo.
Bên trong Ôn phủ, Ôn Liễu Niên đang tựa vào đầu giường, nhìn hoa rơi ngoài cửa sổ đến xuất thần.
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149407/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.