Vô Ảnh âm thầm theo đuôi tên nam tử tỉnh dậy đầu tiên kia, chỉ thấy hắn một đường nghiêng ngả lảo đảo, vừa chạy vừa hái mấy quả dại ven đường ăn đỡ đói, thường thường phân biệt xung quanh, như là muốn tìm thứ gì. Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, hắn rốt cuộc đứng ở dưới một thân cây, bắt đầu dùng cành cây bên cạnh đào xới đất.
Vô Ảnh sờ sờ cằm, tiếp tục trốn ở chỗ tối xem, trong lòng nói chẳng lẽ còn có thứ gì sao?
Đào xuống cỡ hai ba thước, nam tử từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra lại là dụng cụ dùng để dịch dung.
Vô Ảnh chậc chậc, chuẩn bị đầy đủ ghê.
Sau khi đeo mặt nạ để ngụy trang, nam tử đứng lên vừa tính toán đi, trong rừng lại có một đám chim chóc bay lên, lập tức bị giật mình, liền cầm hộp gỗ trong tay ném vào lạch sông, vung chân liền chạy như điên xuống chân núi. Chỉ là lúc trước dĩ nhiên đói bụng hai ba ngày, vừa nãy lại nuốt trọn mấy quả dại, lần này bụng kêu cô lỗ lỗ giống như đánh trống, từng trận đau nhức co giật khó nhịn, đành phải thường xuyên dừng lại giải quyết vấn đề, cả người đều cực kì chật vật.
Vô Ảnh giật giật khóe miệng, lúc trước khi Vô Phong mật thám, nghe nói đã từng gặp qua hình ảnh hương diễm, vì sao lần này mình chỉ có thể nhìn thấy thứ này kia chứ?
Sau khi chạy bụng vài lần, thối cước nam tử bủn rủn đầu gối chột dạ, dĩ nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149394/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.