Đêm nay, Triệu Việt luyện công thẳng đến khi mặt trời ló dạng, mới trở về Ôn phủ.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở, Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt, quay đầu nhìn hắn.
"Đánh thức ngươi sao?" Triệu Việt ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng đắp lại chăn giúp hắn, "Ngủ tiếp đi."
"Sao bây giờ mới trở về." Ôn Liễu Niên xê dịch vào bên trong, chừa ra một chỗ cho hắn.
Sau khi Triệu Việt rửa mặt liền nằm ở bên cạnh hắn, ôm người vào trong lòng.
"Sao rồi?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Ngươi là nói luyện công phu?" Triệu Việt nói.
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu.
"Hôm nay chỉ là học một nửa tâm pháp khẩu quyết." Triệu Việt nói, "Tựa hồ cực kỳ cao thâm."
"Có hỏi qua lai lịch của hắn không?" Ôn Liễu Niên nói.
"Có hỏi, nhưng không chịu nói." Triệu Việt nói, "Chỉ nói trước kia đều là chuyện thương tâm, không muốn nhắc tới."
"Vậy danh tự thì sao?" Ôn Liễu Niên lại hỏi.
Triệu Việt vẫn như trước lắc đầu: "Chỉ kêu ta lấy sư phụ làm tên gọi."
Ôn Liễu Niên nhíu mày: "Cư nhiên ngay cả tên giả cũng không chịu đặt qua loa rồi nói cho ngươi."
Triệu Việt nghe vậy bật cười: "Vì sao phải để ý mấy thứ này? Nói tên giả cùng không nói cũng không có gì khác nhau."
"Ai nói, tất nhiên khác nhau." Ôn Liễu Niên nói, "Trừ phi hắn gọi Vương Nhị Cẩu hay là Cẩu Tam Mao, bằng không chỉ cần là danh tự không giống với tên thật, cho dù là giả, cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149372/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.