Nếu người đã bị bệnh, Triệu Việt cũng không nỡ nói gì thêm, sau khi đút thuốc xong liền ôm vào trong ngực vỗ vỗ: "Còn khó chịu không?"
"Còn." Ôn Liễu Niên rất là suy yếu -- Thật sự rất suy yếu, cho dù ngồi chân cũng giống như nhũn ra.
"Ngủ một lúc đi." Triệu Việt giúp hắn đặt lại gối đầu, "Đại phu nói không có chuyện gì, ăn vài món thanh đạm, lại uống hai thang thuốc thì sẽ không sao nữa."
"Lần tới ta sẽ chú ý." Ôn Liễu Niên chủ động thừa nhận sai lầm.
Triệu Việt đắp lại chăn cho hắn.
"Ngươi đang tức giận sao?" Ôn Liễu Niên cẩn thận nắm tay hắn.
"Cũng không phải tiểu hài tử." Triệu Việt bất đắc dĩ xoa bóp mũi hắn, "Sao lại đem chính mình ăn đến thượng thổ hạ tả."
Ôn Liễu Niên từ nội tâm phát ra lời nói: "Bởi vì canh cá ăn ngon."
Triệu Việt: ...
"Xoa một chút." Ôn Liễu Niên nhích vào bên trong, nhường ra một chỗ cho hắn.
Triệu Việt dựa vào bên cạnh hắn, duỗi tay nhẹ nhàng xoa bụng hắn.
Không khí rất là ấm áp, Ôn Liễu Niên rúc ở bên cạnh hắn, một lát sau nói: "Hôm nay ta tự mình đi tìm Hoàng Thượng."
"Ta biết." Triệu Việt nói, "Nghỉ ngơi trước đi, thân thể khỏe lại rồi nói tiếp."
"Hoàng Thượng để cho ta phối hợp hành động với Hướng Liệt, ở trong Vương Thành truy tìm tung tích nam tử trung niên bí ẩn kia." Ôn Liễu Niên nhìn hắn.
Triệu Việt khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên cảm thấy chính mình có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149341/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.