Sáng sớm hôm sau, mọi người đến tiền thính ăn điểm tâm, lại chậm chạp không thấy Triệu Việt cùng Ôn Liễu Niên, Thượng Vân Trạch vừa mới chuẩn bị gọi hạ nhân đi mời, Lục Truy liền ho khan hai tiếng nói: "Không sao, không cần chờ." Đêm qua nháo ra trận trận như vậy, chỉ e là mặt trời phải lên cao mới có thể tỉnh.
Thượng Vân Trạch cảm thấy nhất thời sáng tỏ, thật sự là cực kì ăn ý.
"Tối qua đại nhân nhất định là đi dạo chợ đêm rất lâu." Mộc Thanh Sơn nghiêm túc gắp màn thầu, thuận tiện bình tĩnh cho ra kết luận. Trở về thì liền ngủ, còn ngủ cho đến bây giờ, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, có thể thấy được quả thật phi thường mệt.
"Khụ." Lục Truy bình tĩnh cúi đầu ăn mì.
Lúc trước đại nhân chọn trúng sư gia này, nhất định là bởi vì đủ ngốc.
Bởi vì tối qua đổ mưa, cho nên tuy nói là thời tiết giữa hè, nhưng sáng sớm vẫn như trước hơi se se lạnh. Triệu Việt nhẹ nhàng xốc chăn lên, muốn che đi cánh tay của hắn.
Ôn Liễu Niên mơ mơ màng màng mở to mắt, ngốc hồ hồ nhìn hắn một lúc: "Sớm."
"Sớm." Triệu Việt thích nhất bộ dáng của hắn vừa tỉnh ngủ, dáng vẻ này ngày thường không nhìn thấy được, hai má cũng đỏ bừng.
Ôn Liễu Niên vùi mặt vào trong lòng hắn, lại lưu luyến không rời cọ cọ, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Trên đầu vai trắng nõn, còn lưu lại dấu vết ái muội đêm qua, Triệu Việt vươn tay ôm cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149333/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.