Một lúc lâu sau, một mình Triệu Việt đi xuống lầu, tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn hắn.
"Khụ." Chu Đỉnh Thiên hỏi, "Tiểu Liễu tử đâu?"
Triệu Việt đáp: "Đang tức giận."
...
Chu Tiền bối đành phải lên lầu, lúc này cuối cùng nhớ ra phải gõ cửa trước.
Ôn Liễu Niên bọc chăn, khoanh chân ngồi trên giường đối mặt tường, thật sự giống như là lão tăng nhập định.
"Sao lại không xuống dưới ăn cơm." Chu Đỉnh Thiên ngồi ở bên giường.
Ôn Liễu Niên kéo chăn cuộn tròn lại, liền nhích vào tường, không nói chuyện !
"Được được được, lúc nãy là nghĩa phụ không đúng." Chu Đỉnh Thiên nhấc tay đầu hàng, "Ta nhận sai."
"Đây cũng không phải là lần đầu tiên !" Ôn Liễu Niên thở phì phì xoay người nhìn hắn, "Con cũng đã trưởng thành rồi." Sao có thể nói xông vào là xông vào, dọa có vấn đề thì phải làm sao bây giờ.
"Đúng vậy, đã trưởng thành rồi." Chu Đỉnh Thiên nhìn hắn thở dài.
Ôn Liễu Niên sửng sốt một chút, lớn lên bộ không tốt sao?
"Mới trước đây đều rất ngoan, trắng trắng mềm mềm, mỗi ngày ngồi ở trên cổ ta đi dạo khắp chợ, mua một cây kẹo hồ lô cũng có thể cao hứng hết nửa ngày." Chu Đỉnh Thiên giúp hắn chỉnh lại y phục, ngữ điệu càng phát ra buồn khổ, "Nháy mắt đã trưởng thành, lớn lên thì thôi đi, còn chạy theo người khác." Đổi thành cha mẹ nhà ai mà có thể chịu nổi.
Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi: "Nghĩa phụ."
"Nghĩa phụ cũng già rồi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149327/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.