Trên chuôi Tế Nguyệt đao, treo một con hồ ly nhỏ được khắc bằng ngọc, Triệu Việt tháo dây tơ hồng được quấn trên chuôi đao ra, sau đó quấn từng vòng lên trên cổ tay hắn.
Ôn Liễu Niên cùng hắn mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay có chút lành lạnh.
"Lạnh sao?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên lắc đầu, nhẹ nhàng kéo đai lưng hắn ra, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve lồng ngực rắn chắc kia.
Hồng giáp lang vèo vèo chạy tới, vốn dĩ muốn kháng nghị chuyện mình bị ném choáng một chút, kết quả chưa kịp bò lên giường, thì bị một kiện ngoại bào bay tới, toàn thân đều bị đè bên dưới, nửa ngày cũng không tìm thấy lối ra, đành phải mờ mịt xoay vòng vòng.
Cuộc sống của trùng thật sự phi thường nhấp nhô, khúc chiết, lại u ám.
"Là cái gì thế?" Nhìn hắn lấy từ bên trong y phục ra một cái bình nhỏ, Ôn Liễu Niên hỏi.
"Thanh Đằng cao." Triệu Việt ghé vào lỗ tai hắn hôn một cái, "Bình thường dùng để trị thương." Bây giờ tất nhiên là có... tác dụng khác.
Đống lửa cháy càng lúc càng mãnh liệt, cơ hồ muốn chiếu sáng toàn bộ sơn động. Hồng giáp lang lao lực nửa ngày bò ở trong đống y phục, cuối cùng choáng váng chui ra, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
Ôn Liễu Niên hừ nhẹ một tiếng, mày hơi nhíu lại.
Triệu Việt ôm hắn vào trong ngực, hôn môi nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
Hồng giáp lang cố sức bò lên trên giường.
Đau đớn quá mức rõ ràng, Ôn Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149314/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.