Sáng sớm hôm sau, Ôn Liễu Niên liền bị chim chóc trong viện đánh thức, sau khi mở to mắt liền lười biếng duỗi thắt lưng, lại ôm lấy người bên cạnh dụi dụi.
Rất ấm.
Triệu Việt lại có chút xấu hổ.
Đã là nam tử, thì buổi sáng sẽ khó tránh khỏi có chút không khống chế được, huống chi tối qua khi ngủ, cũng không có mặc y phục -- Về phần cái khăn quấn ở bên hông, từ lâu đã không thấy tung tích.
Ôn Liễu Niên lười biếng ngáp một cái, "Sớm a~."
Triệu Việt nói, "Sớm."
Ôn Liễu Niên chôn mặt ở trước ngực hắn, "Không muốn dậy."
Triệu Việt nói, "Vậy thì ngủ thêm chút nữa đi."
Ôn Liễu Niên nhích lại gần hắn một chút.
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên thân thể cứng đờ, sau đó lại chầm chậm nhích về phía sau.
Triệu Việt có chút xấu hổ, "Ta đi rửa mặt trước."
Ôn Liễu Niên xoay người đưa lưng về hắn, "Nga."
Triệu Việt lại không muốn xuống giường như vậy.
Ôn Liễu Niên lại lui đến góc tường cọ cọ.
Triệu Việt đơn giản kéo hắn qua một phen, ôm vào trong lòng mình.
Ôn Liễu Niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Triệu Việt một tay che mắt hắn, một tay còn lại nắm cổ tay hắn dời xuống.
Ôn Liễu Niên: ...
Trước mắt một mảnh tối sầm, tiếng người hô hấp dồn dập ở bên tai càng rõ ràng hơn, Ôn Liễu Niên cảm thấy, đây có lẽ là một buổi sáng dài nhất đời mình.
Một lúc lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149277/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.