Bởi vì bình thường khẩu vị của Ôn Liễu Niên vẫn luôn rất tốt, dù có sinh bệnh cũng có thể ăn một bát cơm, cho nên đêm nay khi mọi người nghe nói 'Đại nhân không có khẩu vị', đều tỏ vẻ rất là rung động, lập tức cảm khái đây chính là lực lượng tình yêu a, quả thực khó lường ! Vừa nghĩ đến đại đương gia muốn vào núi, liền trà không nhớ cơm không thương, đối kính gầy yếu thập phần cảm động, rất đáng giá được viết vào trong tiểu thoại bản trân quý a.
Trong mắt mọi người thoát cương chạy như điên, Triệu Việt lãnh tĩnh lấy qua hộp đồ ăn, gắp một ít điểm tâm cùng thức ăn, xoay người trở về tiểu viện.
Tập thể ám vệ chậc chậc, còn chưa thành thân liền ân ái như thế, tương lai thì phải thế nào.
Ôn Liễu Niên đang ở bên cạnh bàn xuất thần, sau khi nhìn thấy hắn vào phòng có chút ngoài ý muốn, "Sao còn chưa đi ăn cơm?"
"Trở về rồi ăn." Triệu Việt đem hộp đồ ăn đặt lên bàn.
Ôn Liễu Niên: ...
Không đói bụng.
Trước khi bị cự tuyệt, Triệu Việt nói, "Không có khẩu vị cũng phải ăn !"
Ôn Liễu Niên đành phải gật đầu.
Bởi vì Triệu đại đương gia nhìn qua rất hung.
Triệu Việt đưa cho hắn một chén cơm, lại gắp một con cá đặt lên trên.
Ôn Liễu Niên vẻ mặt đau khổ chọc bát, "Lớn quá."
Triệu Việt nói, "Ăn hết."
Ôn Liễu Niên: ...
Ăn no.
Thấy hắn nửa ngày còn đang không yên lòng gắp xương cá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149245/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.