(*) Tái ông thất mã, yên tri phi phúc: Họa phúc ở đời khó mà lường trước được
***
Sau khi ăn xong một bàn đồ ăn, trên người Ôn Liễu Niên cũng khôi phục chút sức lực, bất quá vẫn giống như lúc trước thường xuyên choáng đầu, tốc độ nói chuyện so với bình thường cũng chậm hơn, thường sẽ dừng lại suy nghĩ một chút -- Cũng là càng khiến người ta đau lòng.
Triệu Việt cởi lý y hắn ra, lại cẩn thận tháo bỏ băng vải.
Miệng vết thương như trước nhìn thấy mà đau lòng, ứ đen một mảng lớn vẫn chưa rút đi, Ôn Liễu Niên chỉ nhìn một cái, liền kiên quyết xoay đầu đi -- Chân hơi nhũn ra.
"Đau không?" Triệu Việt hỏi.
"Hoàn hảo, hơi tê." Ôn Liễu Niên nhìn bức tường nói, "Đau ngược lại không phải rất đau."
Triệu Việt nói, "Bôi thuốc lên sẽ hơi đau, nhịn một chút."
Ôn Liễu Niên nói, "Ừ."
Triệu Việt làm hết sức nhẹ nhàng chậm rãi giúp hắn bôi thuốc.
Ôn Liễu Niên kêu thảm thiết, "A !"
"Đau như vậy sao?" Triệu Việt tay run lên.
Ôn Liễu Niên sắc mặt trắng bệch, "Đây là hóa cốt phấn sao?"
Triệu Việt nhíu mày, "Ở đâu nghe được cái tên loạn thất bát tao này vậy."
Ôn Liễu Niên thành thành thật thật nói, "Lúc ám vệ nói chuyện phiếm."
"Đây là Thanh Đằng tán, dùng để chữa thương." Triệu Việt nói, "Nhịn chút nữa."
"Lúc trước vì sao không đau như vậy?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói, "Bởi vì lúc trước ngươi đang hôn mê."
Ôn Liễu Niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tho-phi-cong-luoc/2149230/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.